Cô rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Và lúc này Minh Ngọc chỉ còn lại một chút sức tàn.
Hóa ra, cho tới lúc sắp sửa bị thần chết sờ gáy thì con người cũng chẳng còn chút sợ hãi nào với cái chết nữa.
Trong trạng thái ấy, Minh Ngọc hồi tưởng về nhiều chuyện cũ...
Chả phải cô chưa từng như thế này, cô cũng đã có lần suýt chết rồi sao?
Một kẻ đã chết hụt một lần như cô thì cái chết liệu còn có thể đe dọa được không?
Trên thế gian này, liệu còn có bao nhiêu người cần cô?
Minh Ngọc ho sặc sụa. Tự nhủ với bản thân rằng ngọn lửa sẽ mau mau lan sang cái nhà kho này rồi ập tới chỗ cô. Giường như cô nghe thấy tiếng cười man rợ của ngọn lửa, tiếng cười nham hiểm của người mà cô hận nhất – người đàn bà ma quỷ, tiếng cười tà ác của diêm vương rồi sau đó là một loạt hình ảnh của những người thân của cô, những người thương yêu cô. Gia đình hạnh phúc của cô, bố, mẹ, anh trai, bà ngoại, Quỳnh Như, bố mẹ của Quỳnh Như, cô Hoa, chú Hào, thằng Cương siêu quậy, con nhỏ Ngân thịt nạc, anh Liêm trọc, mọi thứ hiện ra như một thước phim quay chậm.
Trong thước phim ấy, bao nhiêu là đau thương nhưng cũng có những hạnh phúc dù ngắn ngủi. Cô hận người đàn bà đã làm gia đình cô tan nát. Cô hận người đàn bà đó đã biến cô thành trẻ mồ cô, làm cô mất đi giọng nói.
Nỗi hận đã khắc sâu trong trí não của cô và không gì khiến cô quên đi.
Thế nhưng đối với cô bây giờ, mọi thứ rất nhạt nhòa. Sớm muộn cô cũng sẽ được giải thoát.
Sờ lên chiếc cổ trống trơn của mình, Minh Ngọc cười một cách cay đắng. Kỉ vật mẹ tặng cô nó sẽ không tan biến theo cô mà vẫn luôn tồn tại, sáng ấp lánh.
Điều đó khiến khóe mắt cô trào ra một giọt lệ.
Bên ngoài nhà kho.
Lửa đã lan tới mấy nhà kho cuối cùng khi cậu chạy tới nơi. Mọi người chữa cháy đều đã bỏ cuộc và rời khỏi khu vực này nên không một ai phát hiện có người mắc kẹt trong nhà kho. Ngọn lửa cháy rừng rực quả thực thật đáng sợ!
Cậu nhìn mấy phòng kho còn xót lại bằng sự bực bội. Rốt cuộc cậu không biết cô bé kia ở phòng nào hết chỉ biết cố gọi:
“Minh Ngọc, em ở đâu, trả lời anh”
Cậu gọi rất nhiều lần mà chẳng có lấy một hồi âm khiến cho cậu nản chí vô cùng khi có suy nghĩ rằng cô bé đã bị ngọn lửa thiêu cháy. Cậu chửi thề trước mấy cái cửa gỗ:
“Chết tiệt.”
Đúng lúc cậu định quay mình rời đi thì cánh của nhà kho cuối chợt rung lên dữ dội vài lần rồi tắt lịm.
Cậu mừng quýnh đập lên của gọi tên cô dồn dập nhưng cô thì chả thể nào nghe thấy và càng không thể trả lời. Cậu không biết rằng Minh Ngọc đã chả còn tỉnh táo để nghe cậu gọi nữa, mấy tín hiệu vừa rồi đã lấy đi toàn bộ sức lực của cô.
Cậu sốt ruột tìm công cụ hỗ trợ xung quanh để phá khóa. May thay lại tia được cái quốc mà thợ làm vườn bỏ quên gần đó liền cầm lên phang mạnh vào cái ổ khóa.
“Ông nội mi”
Cậu chửi cái khóa cứng đầu bực lây thêm cả cái cửa. Cửa gì mà cứng thế? Sao mẹ nỡ lòng nào mà mang đi lắp vô cái nhà kho cũ bẩn này chứ? Mẹ quá lãng phí rồi! – cậu nghĩ trong lòng như thế lại càng điên hơn.
Thật ra mẹ cậu chả biết giá trị của loại gỗ này. Nếu bà biết giá trị của nó có thể xây được cả nhà tình thương thì chắc chắn sẽ tiếc đứt ruột vì chúng sắp hóa thành tro bụi.
Sau khi hứng chịu sức lực tấn công của cậu, ổ khóa cũng tung ra. Cậu đạp của xông vào và tìm thấy ngay Minh Ngọc đang nằm trên nền nhà. Để xác định chính xác có còn ai khác không cậu nhìn một lượt xung quanh rồi mới mau chóng xốc Minh Ngọc ra khỏi nhà kho trước khi nó kịp biến thành đám tro bón cây.
Lúc cách nhà kho vài bước chạy, phòng nhà kho cuối cùng đã nổ tung làm cậu phải nằm sấp xuống khiến Minh Ngọc ngã lăn ra đất.
Cậu vội vàng lay động Minh Ngọc. Thấy mãi mà cô không tỉnh cậu tính hô hấp nhân tạo cho cô. Cũng may cô đã ho một chặp rồi cũng từ từ mở mắt nhờ có khí O.
Cậu hỏi cô:
“Tên em là Minh Ngọc ư?”
Cô chớp mắt nhìn anh rồi gật đầu. Quan sát người đã cứu mạng mình.
Cậu cười:
“Nguy hiểm thật đấy. Xuýt chút nữa là chúng ta chết mất rồi!”
Cô gật gật đầu với cậu lần nữa.
Cậu cau mày. Nghĩ trong đầu là có phải Minh Ngọc không nói được chăng? Cậu vừa muốn hỏi vừa không muốn. Xong cậu vẫn hỏi:
“Em không thể nói được à?”
Cô bặm môi nhìn anh cam chịu, lại gật đầu.
Cậu sửng sốt rồi tiếp tục bắt chuyện:
“Em nói khẩu âm được không? Anh hiểu được đấy!”
Cô nhăn tít khuôn mặt, lắc đầu quả quyết. Cô đã nghĩ cả trong đầu rồi. Dù cậu có là người cứu cô đi chăng nữa thì cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với cậu. Mà đã vậy thì có nói chuyện cũng có ích gì chứ?
Cậu nhìn cô một lượt. Một người như cô mà không thể nói, thật là đáng tiếc...
Cậu cố nín nhịn tiếng thở dài rồi bảo cô leo lên lưng để cậu cõng cô về chỗ mọi người nhưng cô lại từ chối cậu, cô cố gắng tự mình bước đi.
Cậu phát hiện ra cô bị thương ở chân, một vết thương dài vẫn đang rỉ máu.
Thấy vậy cậu bèn đi lên bên cạnh cô, dìu cô mặc kệ sự từ chối của cô.
Hai người cứ thế bước đi, không ai tỏ ra bất cứ thái độ nào.
Minh Ngọc cùng Thành Hy trở về hội tụ với mọi người còn đang đứng đợi trên sân.
Quỳnh Như thấy Minh Ngọc trở về thì quệt nước mắt ôm chầm lấy bạn:
“Minh Ngọc, con ranh này mày khiến tao muốn chết quá, mày mà thế nọ, thế kia thì tao... tao...”- Nó chẳng thể nói một cách rõ ràng và rành mạch được.
Minh Ngọc ôm bạn cười gượng để nó anh tâm.
Quỳnh Như nhìn sang Thành Hy tươi cười:
“Em vô cùng cảm ơn anh! Em thay cả phần nó cảm ơn anh!”
Cậu cười xòa trước lời cám ơn của Quỳnh Như:
“Học sinh của mẹ anh cũng là người một nhà mà. Anh nói cho mọi người biết, anh chính là Phạm Thành Hy con trai của hiệu trưởng Doãn Ánh Lan của mấy đứa.”
Thay vì để mọi người bàn tán thì bà Doãn Ánh Lan vừa được nhắc tới thất thểu bước xuống từ xe cứu hỏa hỏi con trai:
“Cháy hết rồi à!”
Cái giọng tiếc nuối của bà làm cho mấy thầy cô chữa cháy rất hăng hái một cách “hời hợt” túa mồ hôi.
Riêng về Thành Hy, cậu chỉ nhìn mẹ cười trừ. Cậu chả tưởng là nếu bà biết cái bà nên tiếc không phải nhà kho mà là cánh cửa nhà kho thì sẽ ra sao?
Ngay khi từ phòng y tế bước ra với cái chân bị băng trắng quấn tròn, Quỳnh Như dìu Minh Ngọc lên văn phòng của bà Doãn Ánh Lan.
Khi hai cô đến nơi thì Thanh Luyến đã ngồi chờ sẵn ở đấy.
Nhìn thấy Thanh Luyến, Quỳnh Như tức muốn xông lên tát nó thêm mấy bạt tai nữa mới hả dạ còn Minh Ngọc, cô nhắm mắt, coi như không thấy.
Bà Doãn Ánh Lan đã làm rõ mọi chuyện vừa mới xảy ra và đang xem xét kỉ luật đối với Thanh Luyến nên muốn hỏi rõ ý kiến của Minh Ngọc – người bị hại như thế nào.
Cho dù đứng trước Minh Ngọc nhưng Thanh Luyến vẫn khăng khăng mình không làm gì. Chả như lúc bị Quỳnh Như hăm dọa, cô nàng nói năng lộn xộn tới mức không ra câu từ nào hoàn chỉnh. Cô nàng chối phăng đã đánh ngất rồi nhốt Minh Ngọc trong nhà kho ngay cả khi bà Doãn Ánh Lan đã đưa ra được chứng cứ xác thực.
Thế rồi vì không muốn dây dưa nhiều nên Minh Ngọc đã xin bà Doãn Ánh Loan bỏ qua mọi chuyện cho xong. Dù sao thì nhà kho bị cháy cũng do tai nạn chứ không phải Thanh Luyến gây ra, cô ả chỉ nhốt Minh Ngọc trong đó chứ cũng chả ngờ có chuyện này xảy ra.