Vì mục đích gì? Anh còn có thể có mục đích gì nữa?
“Vì con gái.” Kiều Tâm Uyển nhướng mày, lời nói đánh thẳng vào nội tâm anh: “Vì muốn đưa con gái về nhà, cho con gái một gia đình đầy đủ.”
Con gái. Lại là con gái. Cố Học Võ nhìn cô, ngọn lửa trong mắt dần dần tàn lụi. Anh đứng bất động, nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển.
“Anh vì con sao?”
“Đương nhiên.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, từ khi con gái chào đời đến nay, cô vẫn luôn nghĩ như vậy, Cố Học Võ chỉ vì con gái mà thôi. Bây giờ anh lại đến trước mặt cô, bày ra bộ dạng thâm tình này cho ai xem?
Cố Học Võ không nói lời nào chỉ nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển. Dưới bầu trời đầy nắng từng cơn gió mát rượi thổi đến, lùa vào người Cố Học Võ. Anh đưa mắt nhìn từng cơn gió sau đó lại quay tầm mắt hướng về Kiều Tâm Uyển, hai tay nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra, vẻ mặt có vài phần chân thành.
“Có lẽ, ngay từ đầu là anh vì con, nhưng giờ thì không phải.”
Kiều Tâm Uyển quay mặt đi, không muốn nghe anh nói: “Có phải hay không cũng chẳng liên quan tới tôi.”
“Được lắm. Hay cho câu không liên quan tới em.” Cố Học Võ gật đầu thật mạnh, tiến tới từng bước, vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng, cúi đầu muốn hôn cô nhưng Kiều Tâm Uyển đã nhanh chóng tránh đi.
Môi dừng ở trên mặt cô, anh cũng không sờn chí, đưa môi lại gần một lần nữa. Kiều Tâm Uyển liều mạng giãy dụa, né tránh không muốn anh hôn cô. Cố Học Võ tức giận, nâng cằm cô lên, nhắm thẳng đôi môi cô mà mút thật mạnh. Đột nhiên, Kiều Tâm Uyển giơ tay lên quơ về phía mặt anh. Nhưng đáng tiếc, không giống như lần trước, cánh tay cô nhanh chóng bị Cố Học Võ bắt lại. Anh dùng sức xoay ngược bàn tay cô lại, tay cô bị anh ngoặc lại đau đớn, cô trừng mắt nhìn Cố Học Võ ra hiệu anh buông tay. Nhưng chẳng những anh không chịu buông tay mà trái lại còn trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
“Có phải về sau mỗi lần anh hôn em, em đều giơ tay tát anh không?”
“Chẳng lẽ, tôi không thể sao?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu, không thấy bản thân có gì sai. Cố Học Võ giữ hai tay cô ngoặc ra phía sau lưng, bước lên trước hai bước áp sát vào người cô, đẩy cô ngã lên trên giường.
“Cố Học Võ. . . . . .”
Kiều Tâm Uyển nghĩ đến anh lại muốn khi dễ mình, trong lòng cô quýnh lên, liều mạng vùng vẫy muốn ngồi dậy. Nhưng phía trên lại là thân hình to lớn của anh, cô làm thế nào cũng không tránh được. Cố Học Võ đè chặt người cô, không cho cô lộn xộn, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối của cô sau đó nhẹ nhàng mở miệng.
“Em đã đuổi Chu Oánh đi.” Chỉ một câu liền làm cho Kiều Tâm Uyển ngừng giãy dụa, cô im lặng, nhìn vào mặt Cố Học Võ: “Anh không biết vì sao Chu Oánh lại bỏ đi, nhưng anh biết chuyện đó không tránh khỏi có liên quan tới em. Anh vẫn luôn không thích em là vì anh biết rõ em được nuông chiều nên hay tùy hứng, mãi cho đến khi em bỏ thuốc anh. Anh có thể nói rõ ràng cho em biết, đời này anh hận nhất là những người bày mưu tính kế với anh. Mặc kệ đó là ai. Em cho là em là ai mà có thể là ngoại lệ? Em muốn anh cưới em, anh cưới, em muốn có danh phận cô Cố, anh cho. Nhưng em muốn anh yêu em, anh không thể. Anh có thể thừa nhận, trước kia, anh luôn ghét em, thậm chí anh còn rất hận em. Nếu không phải em. . . . . .” Câu nói kế tiếp anh không nói hết, Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: “Kiều Tâm Uyển, anh nói lần cuối cùng, anh muốn chúng ta tái hợp là bởi vì anh thích em, không liên quan tới con gái hay bất cứ ai.”
Cố Học Võ, anh cần gì vì một đứa con mà lại đâm đầu vào hôn nhân? Năm đó kết hôn cùng Kiều Tâm Uyển, một nửa là vì dỗi, một nửa là vì trả thù.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt Kiều Tâm Uyển một lúc lâu, anh khẽ mở đôi môi mỏng: “Bây giờ em còn cho anh là vì con gái mới muốn tái hợp nữa không?”
Sức nặng trên người nhắc nhở Kiều Tâm Uyển tư thế của hai người hiện giờ ái muội như thế nào. Cô gồng người, không dám động đậy, nhìn Cố Học Võ ở bên trong, trong ánh mắt anh ẩn chứa một tia hy vọng.
Anh muốn cô cho anh đáp án như thế nào cô biết rất rõ. Nhưng vì biết rõ nên cô cố tình không nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn còn cho rằng anh là vì con. Sau này, tôi cũng sẽ cho là như vậy, thậm chí, tôi vẫn cứ tin là như vậy…”
Đôi môi đột nhiên đau xót, Cố Học Võ cắn mạnh môi cô một cái, không đợi cô kịp kêu đau, anh đã nhanh chóng lùi lại. Anh nhổm người đứng dậy, Kiều Tâm Uyển cũng nhanh chóng đứng dậy theo. Cố Học Võ nhìn chằm chằm cô đang vội vàng sửa sang lại quần áo mà trong lòng chỉ cảm thấy châm chọc.
Nhìn thấy trong mắt cô ngoài kinh hoảng còn có một tia phòng bị, anh đột nhiên nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Uyển: “Tên họ Quyền kia tuy rằng không phải người tốt nhưng có một câu, hắn ta nói rất đúng.”
Đột nhiên anh nhắc tới Quyền Chính Hạo khiến Kiều Tâm Uyển cảm thấy hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút nghi hoặc. Cố Học Võ nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng mở miệng: “Kiều Tâm Uyển, em quả thật là ác độc.”
Giọng điệu của anh không có một tia phập phồng, ánh mắt anh nhìn cô không chớp. Bàn tay đặt bên người nắm chặt lại thành quyền. Hô hấp của Kiều Tâm Uyển cũng đông cứng lại, nhìn thấy Cố Học Võ như thế, cô nhất thời không biết nói gì. Anh cũng không nhìn cô, quay bước rời đi.
Tiếng đóng cửa đến “Rầm” một cái thức tỉnh tâm trí Kiều Tâm Uyển, người cô hơi xụi xuống, không thể tin được Cố Học Võ cứ như vậy mà đi rồi? Anh không giở trò với cô giống trước kia, cũng không dùng thủ đoạn ép cô nói thích anh. Anh chỉ như vậy mà đi rồi?
Tinh thần sau khi khẩn trương tột độ được thả lỏng dần, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cô đứng vụt dậy, vọt tới cửa, muốn mở cửa, nhưng cầm tới nấm cửa lại dừng lại, thân thể mềm nhũn, bất lực ngồi sụp xuống đất, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lần trước ở trong này, Cố Học Võ đã to gan, hạ lưu đè cô vào cánh cửa.
Mặt đỏ, tim loạn, đầu óc mơ hồ. Cô lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng hai câu nói kia của Cố Học Võ cứ không ngừng quanh quẩn bên tai.
“Anh thích em.”
“Kiều Tâm Uyển, em quả thật là ác độc.”
Những câu nói ấy cứ từng chút từng chút lồng vào nhau, đến cuối cùng gom lại chỉ còn một câu.
“Kiều Tâm Uyển, anh thích em. . . . . .”
Vùi mặt vào đầu gối, hốc mắt cô nóng ran, sống mũi nghèn nghẹt khó chịu. Lúc này cô đã không thể khống chế được nữa, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Hối hận sao? Kiều Tâm Uyển trong lòng tự hỏi. Nghĩ đến vòng tay Cố Học Võ, nghĩ đến nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh, còn cả lời anh nói, câu cuối cùng kia “Em quả thật là ác độc”.
Cô đột nhiên bật cười, ngẩng đầu, sụt sịt mũi, lau khô nước mắt trên mặt, không hối hận. Cô không hối hận. Cô tuyệt đối không hối hận. Nhưng có thật là không hối hận không? Nội tâm lại một lần nữa tự vấn, nhưng không trả lời được, cô chỉ biết cô rất khó chịu, rất khó chịu. Khó chịu đến không thở nổi. Cô ôm gối lùi người lại, ngơ ngác không nhúc nhích. Thời gian lặng yên trôi…
. . . . . . . . . . . . . .
Nếu đã không thể lấy Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển cũng không quan tâm nữa, quay ra thu dọn hành lý. Dù sao lần trước cũng đã thu dọn một lần, bây giờ cũng không còn gì nữa. Tuy nói là không có gì, nhưng khi thật sự thu dọn xong xuôi cũng không dưới hai thùng to đựng quần áo của cô và Bối Nhi.
Những đồ dùng cần thiết rất nhiều, đó là còn chưa nói tới mấy thứ đồ Bối Nhi quen dùng. Trong lòng cô đột nhiên có chút rối rắm, do dự, nhìn thấy khắp phòng lộn xộn lại thấy buồn bực không chịu được.
Quẳng đống quần áo đi, dứt khoát mặc kệ chúng, cô đứng dậy, đi tới ban công, nhìn xuống vườn hoa dưới lầu. Trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới hình ảnh Cố Học Võ lái xe đến đậu dưới lầu mấy ngày trước. Khi đó, anh không lên lầu, chỉ đậu xe ở đó. Bây giờ anh đang làm gì? Anh…
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, nếu đã quyết định không nghĩ đến nữa thì cần gì phải quan tâm như vậy? Tất cả đã chẳng còn liên quan đến cô nữa rồi. Không muốn để mình tiếp tục nghĩ nữa nhưng những cảm xúc chẳng liên quan vẫn cứ hiện lên trong đầu.
Lấy nhau ba năm, hình ảnh anh để lại cho cô chỉ còn là một bóng dáng mơ hồ nhưng trước sau chẳng còn lại gì trong lòng. Mà trong khoảng thời gian này, mỗi một động tác, mỗi một câu nói của Cố Học Võ đều khắc sâu vào trí nhớ khiến cô không thể quên.
Khóe môi gợi lên một chút, vẻ mặt tràn ngập chua xót, vì sao nói không tin mà bây giờ giữa giấc mộng đêm khuya cô lại không ngừng mơ thấy anh nói câu anh thích em kia? Rõ ràng chỉ là thích, không phải là yêu, rõ ràng là vì con gái, nhưng cô lại bắt đầu thật sự tin Cố Học Võ có cảm giác với cô, thích cô…
Lắc đầu, tự cười bản thân lãng phí thời gian. Tâm tình có chút áp lực. Cảm giác buồn bực chuyển sang u sầu, để không cho bản thân suy nghĩ nhiều, cô quay sang, tiếp tục thu dọn hành lý.
Có mấy thứ là đồ dùng cho bà mẹ mới sinh, rõ ràng ở nước ngoài cái gì cũng có nhưng có cứ cái này không yên tâm, cái kia cũng không yêu tâm. Kiều Tâm Uyển thu dọn hành lý xong xuôi, ngồi ở bên giường, vừa mới tính thở dài thì cánh cửa lại “két” một tiếng mở ra.
Cố Học Võ bước vào, mấy ngày nay trời trở gió nên anh mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, bên trong là áo T-shirt The Business cũng màu đen, bên dưới mặc một chiếc quần tây đen. Sau khi vào phòng, anh đi thẳng tới bên giường kéo Kiều Tâm Uyển đứng lên. Ánh mắt đảo qua hai thùng đồ trên mặt đất, cánh tay nắm tay Kiều Tâm Uyển càng siết chặt, vẻ mặt còn có vài phần lạnh lùng.
“Em muốn đi Đan Mạch?”
Im lặng, Kiều Tâm Uyển không trả lời.
“Trả lời anh.” Giọng nói Cố Học Võ có chút tức giận, anh nắm cánh tay Kiều Tâm Uyển mà như muốn bóp nát cả tay cô.
Kiều Tâm Uyển muốn thoát ra, lại không giãy ra được, cô dứt khoát không tránh nữa, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tức giận của Cố Học Võ: “Không liên quan tới anh.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ mấy ngày trước vội vàng, lạnh lùng bỏ đi cũng chỉ là muốn cho Kiều Tâm Uyển một chút thời gian suy ngẫm. Nhưng anh chưa từng nghĩ, sau khi cô nghiêm túc suy nghĩ vẫn quyết định là phải đưa con gái sang Đan Mạch?
“Em muốn đi cũng phải hỏi anh có phép không chứ?”
“Buồn cười.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để anh vào mắt: “Tôi muốn đi đâu mắc mớ gì anh, anh dựa vào đâu mà quản tôi?”
“Dựa vào anh là ba của Bối Nhi, dựa vào anh thích em, có đủ tư cách chưa?”