Edit: Wynnie
Beta: Sa & Phong Vũ
“Dạ ra ngay ạ.” Cố Học Văn nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Tả Phán Tình, đôi mắt lóe lên một tia kì dị. Vẻ mặt anh có mười phần mùi hồ ly, Tả Phán Tình cảm thấy mình sẽ bị anh làm cho tức chết mất.
“Tránh ra. Đều tại anh không tốt.”
Ngày đầu tiên Cố Học Mai ở lại nhà cô, cô chẳng những ngủ dậy muộn, mà còn–
Ôi ôi, cô không muốn sống nữa.
Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, độ cong trên môi càng rõ rệt: “Quên nói với em, thực ra bữa sáng vừa rồi… rất ngon.”
Vừa rồi anh vào đây kêu cô ăn cơm. Lại chẳng may nhìn thấy cô không mảnh vải che thân bộ dáng thẹn thùng, nên nhất thời không nhịn được.
Dĩ nhiên biến cô thành bữa ăn sáng.
“Cố Học Văn.” Khuôn mặt Tả Phán Tình chuyển từ đỏ sang trắng, lại chuyển từ trắng sang đỏ. Thoáng thay đổi vài lượt, cuối cùng cô oán hận vung tay lên, dùng sức đánh Cố Học Văn một cái: “Anh là một tên háo sắc.”
Cô vốn không còn sức lực nữa, đánh anh một cái, giống như đánh vào một cái túi vải, chẳng có chút si nhê gì. Cố Học Văn ôm eo cô, đối với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ của cô, chỉ cảm thấy tâm tư có loại vui vẻ không tên.
“Không sao đâu. Chị ấy sẽ hiểu thôi.”
“Hiểu cái mịa anh.” Tả Phán Tình lại muốn động thủ, người này thật là không biết xấu hổ: “Anh còn có thể nào vô sỉ hơn nữa không?”
Cố Học Văn bắt được bàn tay bé nhỏ đang muốn đánh anh, nhưng không tức giận, thản nhiên lên tiếng: “Em xác định còn muốn cùng anh ở trong này tiếp tục cọ xát?”
“Không biết xấu hổ.” Tả Phán Tình khinh thường: “Ai muốn cùng anh cọ xát.”
Cô cúi đầu mang giày vào, đứng lên, Cố Học Văn cầm lấy quần áo trên giường mặc vào nghiêm chỉnh, lúc này lại nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô rất quang minh chính đại, đương nhiên không dễ để anh nhìn, vừa bước đi, cô bỗng nhiên dừng lại xoay người. Ánh mắt chăm chú nhìn mặt Cố Học Văn.
“Cố Học Văn.” Đêm qua dường như cô có nghe anh nói cái gì đó.
“Hử?”
“Tối qua anh có nói gì với tôi phải không?”
Tả Phán Tình nghĩ không ra, chỉ cảm thấy hình như anh ở bên tai nói một câu xin lỗi?
Sao anh ta lại xin lỗi mình? Là cô nghe lầm sao? Hay là anh ta có chuyện gì mờ ám?
“Nói cái gì?” Cố Học Văn hơi giật mình nhưng nét mặt rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh: “Đêm qua em còn có tinh lực để nghe anh nói sao?”
“Anh–” Khuôn mặt Tả Phán Tình lần thứ hai hung hăng đỏ lên. Nói về da mặt dày, cô phát hiện bản thân mình so ra còn kém xa Cố Học Văn.
Cái tên phúc hắc này, nhất định là không phải người. (phúc hắc = bụng dạ xấu xa)
“Hừ.” Cuối cùng không có cách nào khác, Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng, xem câu nói ngày hôm qua mình nghe là ảo giác: “Quên đi, phụ nữ tốt không so đo với đàn ông, tôi không chấp nhặt với anh.”
Thực ra cô cảm thấy xấu hổ, ngày hôm qua đến cuối cùng, cô bị anh dày vò đến không còn chút sức lực. Cho dù thật sự anh có nói câu gì đó, có thể cô cũng không nghe được?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi giận, cánh môi khẽ cong lên. Tâm tư Cố Học Văn cũng không đặt trên người cô.
Nghĩ đến cuộc gọi của Cố Học Võ, bảo mình tha cho người nhà Kiều gia, ắt hẳn đã biết người làm những chuyện kia chính là Kiều Tâm Uyển chứ không phải Kiều Kiệt. Mà anh ta muốn tự mình thả cho Kiều Tâm Uyển một con ngựa–
Thu lại tầm mắt, dằn tất cả suy nghĩ xuống. Nhìn khuôn mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ , anh kéo tay cô ra ngoài: “Đi nào. Ăn cơmthôi.”
………………………..
Trên bàn cơm, ánh mắt Cố Học Mai nhìn Tả Phán Tình vô cùng mờ ám, làm cô một hồi mất tự nhiên. Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô không biết nói gì cũng tìm chuyện mà nói.
“Chị, chị đã tới đây rồi. Vậy không bằng gọi điện hẹn chị dâu đến cùng ăn cơm đi.” Cô còn muốn cám ơn món quà của Kiều Tâm Uyển nữa.
“Được.”
“Không cần.”
Hai âm thanh bất đồng của Cố Học Mai và Cố Học Văn vang lên, Tả Phán Tình liếc mắt lườm Cố Học Văn: “Liên quan gì đến anh?”
Chỉ tụ họp ăn cơm thôi, có phần phải vậy không?
Vẻ mặt Cố Học Văn bình tĩnh: “Ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ. Không có thời gian.”
Anh chỉ được nghỉ ba ngày. Hôm nay là ngày thứ ba.
Tả Phán Tình sững sốt một chút, ngơ ngác nhìn Cố Học Văn, những lời vừa rồi định nói đều nuốt vào.
Ngày mai anh lại phải đi? Vậy, chỉ mới nghỉ được ba ngày?
“Các anh lúc nào cũng bận rộn như vậy sao? Lời nói thốt ra, không hiểu sao lại có chút chua xót?
“Ừ.” Gần đây một trùm ma túy vừa đến thành phố C, rất có khả năng sẽ liên lạc với người kia. Từ ngày mai bọn họ bắt đầu phải sẵn sàng đợi lệnh.
“Anh phải đi bao lâu?” Trong lòng hiện lên một tia buồn cực kì quái dị, Tả Phán Tình không nói được cảm giác này là gì, chỉ là cảm thấy được nơi ngực có chút buồn bực luống cuống.
“Không biết.” Cố Học Văn lắc đầu, anh cũng không biết bản thân đi bao lâu: “Nhưng nếu điều kiện cho phép, anh sẽ cố gắng bớt thời gian để về.”
“A.” Tả Phán Tình trầm mặc. Ánh mắt nhìn Cố Học Mai, đột nhiên căng khóe môi che đậy cảm xúc không được tự nhiên của mình.
“Anh xem, chị mới tới hôm qua, ngày mai anh lại phải đi. Anh thật sự rất kì cục.”
“Chị không ngại đâu.” Cố Học Mai lắc đầu: “Vốn chị chỉ nghĩ có thể đi khắp nơi cho khuây khỏa, nếu Học Văn không có thời gian, hai ngày nữa chị sẽ trở về Bắc Đô.”
“Đừng mà.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Không phải còn có em sao? Em tiếp chị, thành phố C em rất thạo, còn có rất nhiều nơi để du ngoạn. Em đưa chị đi.”
“Không cần đâu.” Cố Học Mai đã cảm nhận được hết sự nhiệt tình của Tả Phán Tình: “Chị không thích đến nơi đông người.”
“…”
Tả Phán Tình nhất thời trầm mặc, nhìn Cố Học Mai ngồi xe lăn, đối với chị ấy mà nói, muốn một mình ra ngoài sẽ rất bất tiện đi?
“Chị, hôm nay để em cùng chị đi khắp nơi một chút đi.” Cố Học Văn đề nghị: “Chị muốn đi đâu?”
“Chị thật sự còn chưa nghĩ ra.” Cố Học Mai nở nụ cười: “Không thì các em sắp xếp đi.”
“Vậy đi Hồ Bát Âm nhé. Nơi đó vẫn rất đáng để đi.” Tả Phán Tình đề nghị. Hồ Bát Âm là một địa danh cực kì nổi tiếng của thành phố C, bờ biển cách hồ không đến mười km.
Thế nhưng Hồ Bát Âm lại là một cái hồ nước ngọt. Phong cảnh rất tuyệt.
Cố Học Văn thản nhiên lên tiếng: “Chị? Thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề. Chị đi đâu cũng được.”
“Vậy thì tốt quá.” Tả Phán Tình vì được đi chơi nên tâm tình lập tức vui vẻ hẳn lên: “Chị lại chưa từng đến thành phố C, hôm nay đến trạm đầu tiên trước, ngày mai ngày mốt ở lại thêm mấy ngày, đúng lúc em không có việc làm. Có thể cùng chị đi chơi thật vui.”
“Được. Vậy phải phiền em rồi.” Cố Học Mai cười yếu ớt, vẻ mặt không có một tia khách khí. Bởi vì cô biết Tả Phán Tình mời rất thật lòng.
Nhận được sự đồng ý của chị. Ba người ăn cơm xong, liền chuẩn bị cho chuyến đi.
Tả Phán Tình về phòng trước để thay quần áo, cô chọn một cái váy dài Bohemian, mái tóc dài xõa sau vai, đeo một cái vòng tay thật to, phối với một đôi sandal thoải mái. Sau cùng trên lưng là một cái balo phong cách.
Lúc này Cố Học Văn vừa vặn đi vào, không ngờ sẽ nhìn thấy bộ dáng Tả Phán Tình như vậy, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Bước chân về phía trước, đến trước mặt cô bình tĩnh. Nhìn cô thoải mái nói: “Em không có vấn đề gì chứ?”
Sáng nay, cô giống như đứng cũng không vững, vậy mà bây giờ lại tràn đầy tinh thần rồi?
“Tôi có thể có vấn đề gì chứ?” Tả Phán Tình liếc anh: “Đi nào. Chị còn đang đợi.”
Cố Học Văn đứng bất động: “Sáng sớm xuống giường em còn nói mệt. Nếu em thấy không ổn, thì nghỉ ngơi một chút. Anh đưa chị ấy đi chơi cũng được.”
Tả Phán Tình lại bực lên rồi, cô xuống giường cũng mệt là do ai hại? Là tên nào không biết xấu hổ đem cô ăn rồi lại ăn, quấn quít lấy cô làm rồi lại làm?
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình không khách khí vươn tay đấm vào ngực anh: “Chị anh lần đầu đến thành phố C, cho dù thân thể tôi không được thoải mái, cũng phải đi chơi với chị ấy, tận tình làm thổ địa. Đây là phép lịch sự. Do you understand?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vài phần chán nản, vẻ mặt đang nhìn Cố Học Văn mang theo một chút ngốc nghếch.
Cố Học Văn nhìn tay nhỏ bé đấm mình, bất ngờ không thấy tức giận. Vươn tay kéo tay cô.
“Vậy đi thôi. Nếu em mệt, chúng ta sẽ về sớm một chút.”
Loại lời nói gần gũi quan tâm này, khiến cho Tả Phán Tình nhíu mày.
Cáo chúc tết gà, không có gì tốt đẹp. Câu này nói quẩn quanh trong lòng một hồi, nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra miệng.
Quên đi, phải đi chơi, không thèm so đo với anh. Cần gì quan tâm anh ta có lòng hay không.
Ra tới phòng khách, Cố Học Mai đã ngồi trên xe lăn đợi bọn họ. Trên người chị mặc chiếc váy vàng nhạt mà Tả Phán Tình đã chuẩn bị ngày hôm qua. Kích cỡ thật vừa vặn. Phối với mái tóc ngắn của chị, cho dù ngồi một chỗ, thế nhưng thoạt nhìn vẫn có cá tính như trước, rất có khí chất.
“Oa. Chị thật thanh khiết.” Tả Phán Tình chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi mỹ nữ, nhất là Cố Học Mai, lần đầu tiên cô thấy chị ấy còn có thiện cảm không thể nói rõ được.
“Em cũng rất đẹp.” Mới có một ngày Cố Học Mai đã phát hiện bản thân không có cách nào ghét Tả Phán Tình, cô gái nhỏ này sống rất chân thật, cũng rất hoạt bát.
Cô đột nhiên có chút hiểu được, tại sao mẹ vẫn luôn khen Tả Phán Tình tốt. Cá tính của cô ấy kết hợp với Học Văn ít nói, thật là vừa vặn.
“Cám ơn chị.” Tả Phán Tình cười cười, cảm giác ánh mắt Cố Học Văn bên cạnh đang nhìn về phía mình, cô quay đầu về phía anh hất cằm.
“Anh đó, hôm nay rất may mắn, có hai người đẹp cùng anh đi chơi. Chậc chậc. Thật là sướng nhất anh.”
“Đúng vậy.” Cố Học Mai cũng cười: “Học Văn hôm nay thật có phúc.”
“Cho nên, mau đi thôi.” Tả Phán Tình vươn tay đẩy xe lăn, Cố Học Văn nhanh hơn cô một bước, giúp đẩy xe lăn ra cửa.
“Đi thôi.”
……………….
Trần Tâm Y đứng ở ven đường lớn, cúi xuống nhìn chân mình mà nhíu mày.
“Thật là xui xẻo quá đi.” Đang đi yên lành, gót giày lại mắc xuống nắp cống. Không cách nào rút ra được.
Khuôn mặt bối rối, nhìn người qua lại trên đường thỉnh thoảng hiện lên ánh mắt tò mò, cô tin nếu nắp cống này mở ra được, nói không chừng cô liền nhảy xuống luôn.
Không nên không nên, không thể nghĩ như vậy.
“Mình nên nghĩ, may là phỏng vấn kết thúc mới bị kẹt, không thì đã bị muộn giờ rồi.”
Cực kỳ AQ an ủi mình một chút. Trần Tâm Y lại cười không nổi.
Để biểu hiện nghiêm túc, hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, váy chữ A màu đen. Nếu cô ngồi xổm xuống rút giày, nhất định sẽ bị thấy sạch trơn.
Mà nếu không rút giày ra–
Mắt thấy điện thoại của mình vì hết pin mà tắt nguồn, Trần Tâm Y khóc không ra nước mắt.
Chẵng lẽ cô phải ở đây làm pho tượng đến khi không còn người qua lại sao? Nhìn trên đầu mặt trời như thiêu đốt, Trần Tâm Y vô cũng ghét ý nghĩ kia.
“Tôi rút. Tôi rút. Tôi lại rút–” dưới chân hơi dùng lực, thiếu chút nữa đã đem giày tuột ra, nhưng gót giày vẫn bất động như cũ.
Cúi đầu, Trần Tâm Y quyết định nghiên cứu tư thế không làm cô bị lộ hàng khi ngồi xổm.
“Cô đang làm gì vậy?”
Người còn chưa kịp di chuyển, một giọng nói có chút quen thuộc cất lên khiến động tác của cô dừng lại, ngẩng đầu liền thấy thân hình cao lớn của Cố Học Võ đang đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
—oOo—
Hết chương 111