Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Cô buồn ngủ muốn chết, mệt muốn chết, phiền muốn chết. Mà tên đó vẫn chưa chịu để cô yên sao?
“Cố Học Văn. Tôi đã cố gắng giữ chị anh lại nhưng chị ấy không chịu. Tôi cố gắng thuyết phục chị ấy ở chơi thêm mấy ngày chị ấy cũng không đồng ý. Tôi đưa chị ấy ra sân bay, nhìn chị ấy vào cửa kiểm soát an ninh, chỉ còn thiếu đường theo chị ấy lên máy bay nữa thôi. Anh còn muốn thế nào nữa hả?”
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, nhìn Tả Phán Tình, động tác ngồi dậy của cô làm chiếc chăn rơi xuống, lộ ra nơi đầy đặn đẹp đẽ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tràn đầy giận dữ, ánh mắt trừng anh tựa hồ muốn phun ra lửa: “Lúc anh đi có giao chị ấy vào tay tôi không? Anh đã lo lắng chị ấy như vậy. Thì anh đừng đi làm nhiệm vụ nữa, anh ở nhà với chị ấy cho rồi.”
“Không phải anh rất có bản lĩnh sao? Không phải anh lợi hại sao? Lúc tôi đào hôn anh có thể điều bảy tám chiếc xe cảnh sát đi bắt tôi lại, sao bây giờ không tiếp tục hả, cho người đi tìm Cố Học Mai đi. Anh ở trước mặt tôi nổi khùng cái gì?”
“Anh mà còn làm ồn nữa là tôi giết anh đấy.” Cũng không quản Cố Học Văn có phản ứng gì, cô nói một hơi một tràng xong lại kéo chăn lên ngủ tiếp.
Sau đó là hoàn toàn im ắng. Trong lòng Tả Phán Tình tức giận đến hoảng, muốn ngủ rốt cuộc lại ngủ không được. Xoay người, đôi mắt sáng rực của Cố Học Văn nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tả Phán Tình tức giận đẩy anh một cái, thế nhưng người mềm sức nhỏ, nhất lại vừa mới ngủ dậy, một chút sức đó hoàn toàn không thể nào khiến anh nhúc nhích.
“Cút ngay.” Phiền muốn chết, bị anh ầm ĩ như vậy, cô còn ngủ được mới lạ. Xuống giường, bước chân có chút loạng choạng. Trong lòng Tả Phán Tình lại oán thầm. Cái tên chết tiệt này, quả thật nhất định là đồ đầu heo t*ng trùng lên não.
Trừng mắt oán hận liếc Cố Học Văn, cũng mặc kệ thân thể đang để trần của mình. Trong lòng nghĩ ngày mai cô sẽ đi làm, cô cũng không muốn mới ngày đầu tiên đi làm mà hai mắt đã thâm đen.
“Cố Học Văn, tối nay nếu anh dám đụng vào tôi. Tôi sẽ lấy mạng anh đó.”
Lướt qua anh đến tủ tìm quần áo, từ đầu đến cuối Tả Phán Tình đều không để ý đến sự tồn tại của Cố Học Văn. Dù sao cô bảo anh ra ngoài thì anh cũng sẽ không đi.
Đứng trước tủ quần áo, nhìn quần áo trong tủ rồi nhíu mày. Một tháng này quần áo cô mặc phần lớn là từ chiếc vali nhỏ mang đến từ ngày cưới, còn có vài bộ lấy ở chỗ Thất Thất.
Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm, quần áo này hình như không được nghiêm túc lắm?
Hôm nay cô sẽ về nhà một chuyến tìm vài bộ đồ công sở, hay là nên đi mua mới nhỉ?
Quần áo mặc đi làm ngày đầu tiên, tuyệt đối là phải lịch sự. Quá nghiêm túc, người ta sẽ nói mình bảo thủ. Quá xinh đẹp, người ta sẽ nói mình căn bản không phải đi làm, nói không chừng là đi câu kẻ ngốc văn phòng nữa chứ.
Lần đầu tiên sau mấy tháng nghỉ ở nhà mới xin được một công việc nên Tả Phán Tình hết sức cẩn thận. Suy nghĩ nửa buổi, cuối cùng cô quyết định đi dạo phố. Mua quần áo mới, sau đó về nhà lấy một ít quần áo qua.
Lấy một bộ quần áo, vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, Cố Học Văn còn đứng tại chỗ bất động.
Tả Phán Tình làm như không nhìn thấy anh, thẳng hướng phòng ngoài đi ra.
“Em đi đâu?”
Cánh tay bị anh giữ chặt, Tả Phán Tình thở dài, xoay người, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Cố Học Văn: “Cố đại đội trưởng . Tôi không phải tội phạm của anh. Tôi đi đâu không cần báo cáo với anh.”
Khóe môi Cố Học Văn mím lại thật chặt, hai tròng mắt hiện lên tia lo lắng.
“Tả Phán Tình.” Cô ấy nhất định phải nói như vậy với mình sao?
“Tôi phải ra ngoài, phiền anh buông tay.” Tả Phán Tình bị anh làm phiền chết rồi. Bị giày vò cả một buổi tối, sáng sớm lại bị đánh thức.
Oán hận bỏ tay ra, sau đó rời khỏi.
Cố Học Văn vẫn đi theo đến tận cửa mà Tả Phán Tình làm như không thấy. Đi thẳng đến trạm xe bus đợi xe.
Xe bus còn chưa tới, xe của Cố Học Văn dừng trước mặt Tả Phán Tình, hạ kính xe xuống, anh nhìn cô: “Lên xe.”
Lúc này đang chờ xe, ngoài Tả Phán Tình, còn có vài người nữa, có hai nữ sinh trẻ nhìn thấy đại soái ca đến gần, lập tức phấn khởi hứng thú. Liếc mắt nhìn nhau, tưởng anh nói chuyện với các cô ấy, lúc đang muốn tiến đến thì Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng.
“Anh là ai? Tôi không biết anh.”
Hai nữ sinh liếc Tả Phán Tình một cái, nhất trí cho rằng đầu óc chị gái này có vấn đề. Hai người bước ra từng bước một, đứng trước cửa xe: “Anh đẹp trai, có thể đưa chúng em đi một đoạn không?”
Cố Học Văn bất động. Ánh mắt nhìn chăm chú lên mặt Tả Phán Tình: “Lên xe. Tôi đưa em đi.”
Ách. Hai nữ sinh lúc này mới phát hiện mình tự mình đa tình, khuôn mặt đều đỏ cả lên. Chậm rãi lùi qua một bên.
Tả Phán Tình vẫn đứng bất động như cũ. Ánh mắt nhìn phía trước mặt. Nửa tiếng rồi, xe bus nên đến rồi chứ.
Cô bất động, Cố Học Văn cũng không di chuyển, chủ nhật người đi ra ngoài cũng không ít, một số người cùng nhau nhìn chiếc Hummer đang đậu ở chỗ đó, phía sau một chiếc xe bus vừa lúc chạy tới, nhưng lại không phải là chuyến Tả Phán Tình muốn lên. Vài người đi lên, lại có vài người đi xuống, càng lúc càng đông. Tất cả mọi người đều nhìn hai người, không rõ hai người đang làm gì.
Sao một người dường như quen, một người không quen?
Sắc mặt Cố Học Văn vì bị nhiều người nhìn chăm chú mà trở nên bất thường. Trong đôi mắt thâm trầm ẩn chứa bão táp im lặng.
“Lên xe.”
Đè thấp giọng, lộ ra vài phần không vui. Tả Phán Tình nghe đến đây thì đột nhiên cười cười với Cố Học Văn.
“Không phải tối qua anh đến nhà tiểu tam qua đêm sao? Nếu đã như vậy, anh còn tìm tôi làm gì? Anh đi tìm tiểu tam của anh là được rồi.”
Oa. Ánh mắt những người xung quanh đứng chờ xe nhìn Cố Học Văn thoáng thay đổi.
“Á à, thì ra là tiểu tam đó. Đàn ông bây giờ, quả nhiên đều là cầm thú.” Những ánh mắt nhìn Cố Học Văn ra vẻ có chút không tin lắm.
“Tả Phán Tình.” Giọng Cố Học Văn lạnh hơn, nhìn Tả Phán Tình giơ cao khóe môi, anh cực kỳ khẳng định người này nhất định là cố ý: “Em có lên xe không?”
“Không lên.” Tả Phán Tình đang chơi vui thì có thế nào cũng không chịu khuất phục: “Xe của anh không biết là đã có bao nhiêu tiểu tam tiểu tứ ngồi rồi. Tôi ngại bẩn.”
Sặc, ngoài tiểu tam còn có tiểu tứ nữa hả? Người đàn ông này đào hoa dữ vậy sao?
Ánh mắt những người đó cùng nhau thay đổi, bao gồm cả hai nữ sinh ban nãy. Vẻ mặt xem thường.
Tay đặt ở vô lăng của Cố Học Văn siết lại, sau một lúc trừng mắt nhìn Tả Phán Tình, lập tức đi đến bên Tả Phán Tình, kéo cô nhét vào trong xe.
“Anh buông tôi ra.” Tả Phán Tình nóng nảy: “Anh tránh ra. Tôi nói rồi không muốn ngồi xe anh mà.”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn thật sự nổi giận: “Em đùa đủ chưa?”
“Chưa.” Tả Phán Tình lắc đầu, cảm thấy những người xung quanh đang phóng ánh mắt đồng cảm đến, như vậy làm sao mà đủ chứ?
“Tôi nấu cơm giặt đồ cho anh. Sinh con cho anh, giúp anh chăm sóc ba mẹ. Vậy mà anh ở bên ngoài bao nuôi tiểu tam, anh có phải là người không? Cố lão nhị. Tôi nói cho anh biết. Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, cũng không muốn lên xe của anh, lại càng không muốn nhìn thấy anh.”
“Tả Phán Tình–” Sắc mặt Cố Học Văn trở nên xơ xát tiêu điều, gần như là xanh mét một màu. Bàn tay cầm tay cô cũng dùng sức nhiều hơn.
“Anh đừng có mà gọi tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không ly dị để tác thành cho anh và tiểu tam kia đâu. Anh bỏ ý định đó đi.”
Tả Phán Tình diễn quá nhập tâm, vẻ mặt câm phẫn gào thét, cuối cùng không quên oán hận gạt tay anh ra, đi về phía sau, mà xe bus cô đợi đúng lúc chạy tới trạm, cô không chút nghĩ ngợi chạy tới, phi nhanh lên xe.
Cố Học Văn đang muốn đuổi theo, thì quần chúng xem náo nhiệt xung quanh vừa nghe Tả Phán Tình nói xong, cố ý chắn trước mặt Cố Học Văn không cho anh đuổi theo.
Còn có hai cô trung niên quăng đến cho Cố Học Văn ánh mắt khinh thường kèm trơ trẽn.
“Tạo nghiệp chướng a. Dạo gần đây, đàn ông thật sự đều trở nên hư hỏng hết rồi. Càng ngày càng không ra gì.”
“Đúng vậy. Rất không ra gì.”
“Cho nên mới nói phụ nữ đúng là số khổ.”
“Những người làm tiểu tam sau này đều sẽ không được chết tử tế.”
“Không sai.”
“…”
Cố Học Văn bị những người này ngăn lại, nhất thời không thể thoát thân, nhìn xe bus ra khỏi trạm. Mà Tả Phán Tình từ cửa kính xe bus nhìn anh làm mặt quỷ, nét mặt thoáng cái càng nham hiểm độc ác.
Sau khi Tả Phán Tình trêu đùa Cố Học Văn xong thì tâm tình rất tốt, quyết định bây giờ đã có thể yên tâm đi shopping rồi.
Ha ha. Tưởng tượng đến cái vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của Cố Học Văn là cô thấy vui hẳn lên. Cuối cùng cũng báo được thù bị đánh thức buổi sáng. Cô lầm bầm. “Hừ. Ai bảo anh dám đánh thức tôi.”
Hôm nay chẳng những cô sẽ đi mua đồ, mà còn phải ăn một bữa thật lớn.
Trần Tâm Y nhìn cảnh sắc tươi đẹp trên đỉnh đầu mà thầm ai oán trong lòng.
Có lầm không vậy? Chẳng lẽ nhà văn nhất định phải ở những chỗ như thế này mới thể hiện được sự khác người của mình sao?
Vì nhiệm vụ phỏng vấn này mà cô mới sớm tinh mơ đã phải thức dậy, chạy từ thành phố ra ngoại ô.
Cứ tưởng là nhà văn lớn được phỏng vấn kia sẽ ở trong một khu nhà biệt thự, ai biết là đã đi qua hết khu biệt thự, đến tận trạm xe bus cuối cùng mà vẫn không nhìn thấy nhà của nhà văn kia.
Dừng ven đường, Trần Tâm Y lấy điện thoại ra gọi: “Alô. Chào ông Thư. Tôi là phóng viên của tòa báo thành phố C, hôm nay có nói đến phỏng vấn ông.”
“Ngại quá, tôi thật sự không tìm được nơi ông ở. Ông có thể hướng dẫn tôi một chút không?”
“Đúng rồi ạ. Tôi đang đứng dưới biển trạm dừng rồi. Ách. Bây giờ tôi đang ở–”
Trần Tâm Y nhìn biển chỉ đường xung quanh, thoáng trợn tròn mắt, cô đi cả nửa buổi, thật sự không nghĩ ra mình đang ở đâu.
“Ngại quá. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu.”
Trời ạ, quá mất mặt rồi. Trần Tâm Y tưởng chừng như muốn ngất luôn cho rồi: “Bên này không có biển báo giao thông. Tôi, tôi không biết ở đâu nữa?”
“Công trình xây dựng hả?” Nơi này có công trình sao?
“Ruộng. Tôi chỉ nhìn thấy toàn là đồng ruộng.”
“Xin lỗi xin lỗi.” Trần Tâm Y thật sự quýnh lắm rồi: “Tôi thật là mù phương hướng quá rồi. Tôi –”
“Vâng, vâng. Thật sự xin lỗi ông. Làm chậm trễ thời gian của ông. Cám ơn. Ông khách sáo quá. Vâng. Cám ơn.”
Kết thúc cuộc gọi. Trần Tâm Y cố nén cơn kích động muốn òa khóc.
Ông trời ơi! Ông cho sét đến đánh chết tôi đi. Đã đi lộn chỗ, sau đó còn làm cho đối tượng phỏng vấn tức giận.
May là nhà văn kia người ta còn tốt, đồng ý để cho em gái cung cấp nội dung phỏng vấn cho cô, bằng không cô thật sự không biết báo cáo kết quả công tác thế nào nữa.
Một ngày cuối tuần đẹp đẽ, vì vậy mà tan thành mây khói. Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Tâm Y cong lên.
Nhìn đồng ruộng mênh mông không một bóng người, nhịn không được mà hét lên: “A–”
Bực quá đi mà.
“Cô làm gì vậy?”
Một chất giọng quen thuộc vang lên bên tai cô, ẩn chứa vài phần nghi ngờ. Trần Tâm Y giật hết cả mình, một hơi thở bị nghẹn lại không thể đi xuống, trợn to mắt nhìn Cố Học Võ đột nhiên xuất hiện.
Sau đó vì bị sặc nước miếng của mình mà liều mạng ho xù xụ.
—oOo—
Hết chương 117