Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Nhìn mấy chữ mạ vàng trên cửa phòng tổng giám đốc, bước chân của Tả Phán Tình có chút chần chừ.
Tim đập nhanh hơn, bước chân cũng nặng nề hơn. Bỗng nhiên cô thấy hơi sợ. Có vào hay không đây?
Nhắm mắt một cái, trước khi cô kịp hối hận đã giơ tay gõ nhẹ hai cái lên cửa.
“Mời vào.”
Giọng đàn ông dễ nghe kia thản nhiên vang lên, trống ngực Tả Phán Tình lại đập kịch liệt, cô cảm giác dường như có một loại xúc động nào đó trong lòng đang không thể nào kiểm soát được, thôi thúc cô nhanh chóng thoát khỏi đây.
Thân thể lại giống như có ý thức riêng, mở cửa ra, đi vào bên trong.
Phòng làm việc của tổng giám đốc, cô đã đến một lần. Tổng giám đốc lúc đó còn là Vi Vi An, chọn không gian cao. Thiết kế phóng khoáng tao nhã rất độc đáo.
Có một tủ trưng bày một số trang sức do công ty thiết kế.
Sau đó là bàn làm việc. Trên bàn có hai cái máy vi tính, một máy để bàn và một máy xách tay.
Lúc này người kia đang ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu đọc văn kiện trên tay.
Áo sơ mi vừa người, cà vạt chất liệu tơ tằm. Một chiếc kẹp cà vạt tinh xảo. Tay cầm tài liệu, khuy tay áo hết sức tinh xảo, có thể nhìn ra được, giá trị rất xa xỉ.
Dường như đã nhiều năm như vậy, anh ngày càng phong độ, ngày càng có phẩm chất riêng thu hút phái nữ. Anh có thể không cần làm gì, cũng không cần tạo dáng. Chỉ cần ngồi một chỗ, đã có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tim vốn đã muốn hơi bình ổn dường như lại bắt đầu đập nhanh trở lại. Tả Phán Tình không dám di chuyển, không dám mở miệng. Cô sợ mình không khống chế được sẽ tiến đến chất vấn anh, vì sao bỏ đi không nói một lời, vì sao lại quyết định như vậy.
Vì sao anh rõ ràng đã nói sẽ cưới cô–
Tay rất nhanh nắm lại, cúi đầu, thu mắt, ngừng thở: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Tốt, cứ như vậy, Tả Phán Tình, phải duy trì bình tĩnh của mày. Tiếp tục như vậy–
Không có tiếng trả lời, trong phòng rất im lặng. Tả Phán Tình cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang dừng trên người cô, tim lại đập nhanh hơn, ngay lúc cô cố hết sức kiềm chế tình hình của bản thân, trước mắt đã xuất hiện một đôi giày da đen, sạch sẽ mà sáng bóng, gần như có thể soi thấy bóng người.
Tay nắm thành nắm bị người ta giật ra, trong lòng bàn tay hiện lên vài dấu móng tay rất rõ ràng. Một đôi tay khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ mà thon dài xoa lên tay cô.
Ngón tay vuốt ve lên dấu móng tay, giọng nói có một tia đau lòng nhàn nhạt.
“Thói quen này vẫn chưa sửa được, cứ căng thẳng lại thích bấm lòng bàn tay mình.”
Tiếng lòng vốn vẫn duy trì điềm tĩnh của Tả Phán Tình đột nhiên bị chặt đứt. Cơ thể cứng nhắc, khó thở. Nắm tay muốn giật lại, lại bị người kia kéo trong tay, nắm không chặt.
Cô không nhúc nhích được, lại một lần bị anh ôm vào lòng.
“Tình Tình. Anh đã trở về.”
Sáu chữ đơn giản kia tựa như một câu ma chú khiến ý thức của Tả Phán Tình rối loạn. Dựa vào lòng người kia, ngửi mùi thảo mộc trên người anh, cô hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào.
“Tình Tình. Xin lỗi, để em chờ anh lâu như vậy. Nhưng mà, anh đã trở về.”
Giọng nói từ tính vang trên đỉnh đầu cô. Cảm giác như giữa trời tháng sáu, bỗng nhiên vang lên tiếng sét, một tiếng lại một tiếng bùng nổ trong lòng cô, anh đã trở về, trở về làm cái gì?
Chờ anh lâu như vậy? Không không không, cô đây không có chờ anh. Tuyệt đối không có.
Ý thức kia làm cô chợt phản ứng lại, rất nhanh vươn tay. Dùng sức đẩy, lui người về sau mấy bước.
“Tổng giám đốc, xin anh tự trọng.”
Kỷ Vân Triển sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt rõ ràng đang tái nhợt kia, cô gài nhỏ toàn thân căng thẳng. Cô nói, xin anh tự trọng?
Đây là lời Tình Tình sẽ nói với anh sao?
“Tình Tình, em đang giận?” Đúng rồi, anh bỏ đi, để một mình Tình Tình ở lại, không trách được cô sẽ tức giận.
“Xin lỗi. Nhưng mà lúc trước anh muốn mang em đi cùng anh. Em không chịu, em nói em luyến tiếc thành phố C, không thể rời khỏi ba mẹ em. Tình Tình. Đừng trách anh được không? Anh cho rằng, em sẽ chờ anh.”
Tả Phán Tình vẫn không nhìn anh, ánh mắt cố định ở nơi nào, chính cô cũng không rõ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tổng giám đốc Kỷ, nếu không có chuyện gì khác, tôi phải ra ngoài làm việc.”
Xoay người, rất nhanh vươn tay mở cửa, nhưng còn chưa đụng được đến tay nắm cửa, thân thể lại bị Kỷ Vân Triển ôm sát lần nữa, bị anh xoay một vòng, ôm chặt, hai tay ôm thắt lưng cô không chịu buông.
“Tình Tình, đừng giận anh được không? Anh đã trở về, anh là Vân Triển của em. Anh đã trở về. Bây giờ, anh sẽ không bỏ đi nữa. Anh sẽ yêu em thật nhiều, mãi mãi ở bên em.”
“Xin anh buông ra.” Tả Phán Tình đẩy anh: “Tôi không giận anh. Tôi đã không còn yêu anh nữa, cho nên xin anh buông tôi ra. Tôi phải ra ngoài.”
“Em không yêu anh nữa?” Kỷ Vân Triển không tin, cầm lấy tay Tả Phán Tình nâng lên, chỉ vào dấu tay nhàn nhạt trên tay cô: “Đây là gì? Em không yêu anh, vì sao lại căng thẳng? Vì sao không dám đối mặt với anh?”
“Tôi–”
“Em không yêu anh, vì sao hôm qua không dám nhìn anh? Nhận lầm người? Tình Tình, cho dù anh có nhận lầm toàn bộ người trên thế giới này, anh cũng không thể nhận lầm em được.”
Hai người họ yêu nhau không phải ngày một ngày hai, một tháng hai tháng, quảng thời gian dài như vậy, anh vô cùng vô cùng hiểu rõ Tả Phán Tình: “Em rõ ràng vẫn còn yêu anh.”
“Tôi không có.” Tả Phán Tình lắc đầu, cô thật sự không yêu anh nữa, cô chẳng qua là: “Tôi không yêu anh nữa, tôi đã sớm không yêu anh nữa, tôi–”
Nói chưa dứt lời, cánh môi ấm áp đã dán lên môi cô, Tả Phán Tình mở to mắt nhìn, không thể tin được Kỷ Vân Triển lại hôn cô.
Bàn tay to của anh, len vào mái tóc cô, tay kia kéo thắt lưng cô, đem cô giam vào ngực mình, cúi đầu, tinh tế chặt chẽ hôn cô như một tấm lưới bao trùm lấy cô.
Khác với nụ hôn mãnh liệt, điên cuồng của Cố Học Văn. Anh hôn, rất nhẹ, rất dịu dàng, lại mang theo sự mạnh mẽ khiến người khác không thể cự tuyệt.
Môi anh mềm mại, hơi thở ấm nóng. Cảm giác anh muốn đem lưỡi luồn vào trong miệng mình, Tả Phán Tình kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi vung cho anh một bạt tay.
“Bốp.” Một cái bạt tai kia, làm Kỷ Vân Triển ngây ngẩn cả người, hai tay không tự giác buông Tả Phán Tình ra, nhìn vẻ oán trách trên mặt cô.
“Kỷ Vân Triển.” Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Tả Phán Tình gọi tên của anh: “Xin anh, giữ chút tự trọng. Nếu như anh nhất định quấy rối tôi như vậy. Tôi cũng không ngại bắt đầu từ ngày mai, sẽ không đi làm nữa.”
“Tình Tình?” Kỷ Vân Triển không thể tin được nhìn cô. Lần đầu tiên sau khi gặp lại, anh nghiêm túc nhìn Tả Phán Tình. Một thân váy dài màu xanh ngọc. Quần áo gọn gàng đơn giản, có vẻ khéo léo trang nhã.
Trên cổ đeo một sợi dây chuyền retro đơn giản, trên tay là một chuỗi vòng pha lê. Tóc dài vấn sau đầu, vẫn giống như ngày xưa. Đen bóng mà mềm mại. Cảm giác cũng vẫn cứ tốt đẹp như xưa.
Ngây ngô trên mặt đã giảm đi, thêm vào đó là vài phần dịu dàng trưởng thành.
Tình Tình của anh, đã không còn là cô bé năm đó. Tình Tình của anh đã trưởng thành.
“Tình Tình. Anh là Vân Triển. Kỷ Vân Triển. Kỷ Vân Triển mà em yêu nhất.” Thân thể tiến lên từng bước một, anh hiểu tính cách của Tả Phán Tình, nhất định vẫn còn đang giận anh.
“Em muốn bực bội với anh, trách anh, mắng anh thậm chí là đánh anh. Anh đều hiểu. Nhưng mà, xin em đừng đẩy anh ra. Anh yêu em. Anh đã trở về, anh về thực hiện lời hứa của anh. Anh muốn cưới em, ở cùng em. Ở bên em cả đời.”
Tả Phán Tình bất động, bàn tay vừa rồi tát Kỷ Vân Triển dường như vẫn âm ỉ đau, loại đau đớn này nhắc nhở cô một việc: “Tôi đã kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Sắc mặt Kỷ Vân Triển tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Em gạt anh đúng không? Em căn bản chưa kết hôn, chẳng qua là em giận anh, có đúng không?”
“Tôi thật sự đã kết hôn.” Lúc này Tả Phán Tình đã hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Cố Học Văn, tuy cô không yêu anh, nhưng không bao giờ thích hồng hạnh vượt tường phản bội hôn nhân của mình: “Không có việc gì tôi ra ngoài đây.”
“Không có khả năng.” Kỷ Vân Triển lại bắt lấy tay cô: “Em vẫn chưa kết hôn, trên tay em thậm chí còn không có nhẫn cưới. Em căn bản là gạt anh.”
“Tôi không cần… gạt anh.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng rút tay mình ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Công ty tuyển nhân viên, đều có tư liệu cơ bản. Trên đó tôi viết rất rõ ràng. Đã kết hôn.”
Không nhìn thấy sắc mặt biến đổi một hồi của Kỷ Vân Triển, cô khẽ gật đầu, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa.
Bước chân nhẹ nhàng vang trên hành lang, sau đó càng đi càng nhanh. Càng đi càng nhanh, đến khi trở lại phòng làm việc của mình. Cô đóng cửa lại, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Tay xoa ngực, tim đập kịch liệt. Trên môi mơ hồ còn lưu lại độ ấm của anh. Cô vẫn chưa quên, có lẽ trước kia cô thích nhất nụ hôn của anh.
Mỗi lần anh hôn cô, sẽ làm cô cảm thấy như có một làn gió xuân.
Có đôi khi, cô thậm chí cố tình, lúc anh đưa mình về nhà, kéo anh vào một góc nhỏ của tiểu khu, để anh hôn mình một chút, mới chịu đi.
“Em đó.” Anh luôn dùng vẻ mặt sủng nịnh đưa tay vỗ về khuôn mặt cô, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Nghịch ngợm quá đi.”
Vừa sợ bị ba mẹ cô bắt gặp, vừa vui mừng thích thú tìm kiếm kích thích. Không phải nghịch ngợm thì là gì?
“Thế nào? Em nghịch ngợm anh sẽ không yêu sao?” Tuổi trẻ chính là tư bản liều lĩnh. Mỗi lần cô đều nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo: “Em nghịch ngợm cũng do anh nuông chiều mà ra.”
“Đúng đúng đúng.” Kỷ Vân Triển cười yếu ớt, nhẹ véo mũi cô: “Anh làm em hư rồi, anh nghĩ sau này cũng không có người đàn ông nào dám yêu em. Anh đành chấp nhận em thôi.”
“Xí. Ai cần anh chấp nhận? Yêu mến bản cô nương toàn công tử thiếu gia, xếp hàng từ khu nam đến khu bắc, anh vẫn lo em không có ai cần sao?”
“Đúng, anh sợ muốn chết. Sợ có người giành với anh, cho nên. Anh chỉ có thể để em mặc sức làm gì thì làm.”
Lúc cười đùa ầm ĩ, anh hôn cô. Môi lưỡi dịu dàng làm cô ngây ngất không thôi.
“Dừng.” Liều mạng ấn đầu mình, vỗ không ngừng, Tả Phán Tình làm mình tỉnh táo lại: “Không được nghĩ, không được nghĩ.”
Vẽ, Vẽ. Chỉ vậy hạ tay.
Tả Phán Tình đứng lên đi đến trước bàn làm việc, ra lệnh chính mình: “Không được nhớ, không thể nhớ. Hiện tại, vẽ, mày chỉ có thể vẽ.”
Thân ngồi xuống ghế, tâm tư không hề đặt trên giấy, mờ mịt ngồi một ngày trời. Cô vẽ gì chính bản thân cũng không hiểu. Cơm trưa cũng không ăn, lao thẳng vào trong phòng làm việc của mình. Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên. Cô mới giật mình nhảy dựng lên.
Nhìn dãy số đang gọi đến. Dĩ nhiên là Cố Học Văn.
“Sao còn chưa tan tầm?”
“Cố Học Văn?” Tim đập thình thịch, Tả Phán Tình gần như cầm điện thoại không nổi. Anh, chẳng lẽ đã về rồi sao?