Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

chương 134: tổn thương và đau đớn (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Iris

Beta: Winnie & Phong Vũ

“Không cần.” Kỷ Vân Triển không thể tưởng tượng được, với cá tính của Tả Phán Tình, nếu ba mẹ anh nói những lời gay gắt, cô có phản kháng lại hay không, có giận dữ làm cho ấn tượng của ba mẹ anh đối với cô càng xấu hay không: “Ba mẹ không cần đi tìm cô ấy đâu, để con suy nghĩ một chút đã.”

“Được.” Ba Kỷ gật đầu: “Hôm nay anh không được đi ra khỏi cửa, ở nhà mà suy nghĩ cho thật kỹ, xem tương lai anh muốn làm cái gì, anh cũng không còn nhỏ nữa, không phải chuyện gì cũng xử lý theo tình cảm của mình được.”

“Con biết rồi.” Kỷ Vân Triển tức giận trở về phòng. Bởi vì trong lòng đang rất bực bội, nên làm rớt lại điện thoại ở phòng khách mà anh cũng không biết.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tan học, Tả Phán Tình vẫn một mực chờ Kỷ Vân Triển tới đón mình, nhưng lại không thấy anh đâu, gọi điện thoại cho anh cũng không có ai bắt máy.

Cuối cùng cô đành phải gửi tin nhắn cho Kỷ Vân Triển: “Vân Triển, em ở khách sạn XX phòng 1314 chờ anh, để chúc mừng sinh nhật anh. Anh tan tầm thì đến đây nhé.”

Tả Phán Tình tin rằng Kỷ Vân Triển đang có công việc chưa làm xong, cho nên mới không thể tới, tiền thuê phòng cô cũng đã trả trước rồi. Phòng 1314 là cô cố ý chọn. Tầng 13 phòng số 14. Cô muốn cùng Kỷ Vân Triển ở bên nhau suốt đời suốt kiếp.

Cô cố ý mua một cái bánh ngọt. Còn có rượu. Ở trong phòng khách sạn, tắm rửa thật tốt, mặc áo khoác ở bên ngoài, chuyên tâm chờ Kỷ Vân Triển đến.

Đã một hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Kỷ Vân Triển vẫn chưa xuất hiện. Tả Phán Tình tiếp tục gọi điện thoại cho Kỷ Vân Triển, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Cô đành phải gửi môt tin nhắn nữa: “Vân Triển, anh nhanh nhanh đến đây đi. Em ở đây chờ anh.”

Đã gần 12 giờ rồi, nhưng Kỷ Vân Triển vẫn chưa xuất hiện. Trong lòng Tả Phán Tình từng chút từng chút một lạnh dần.

“Vân Triển, tại sao anh lại không đến?”

“Vân Triển, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Vân Triển?”

Đến phút cuối cùng, Tả Phán Tình chỉ có thể không ngừng gọi điện thoại, nhưng điện thoại đều không có người nghe máy.

Mắt thấy đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, sinh nhật Kỷ Vân Triển cũng đã qua, nhưng anh lại không hề tới.

. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi Kỷ Vân Triển về phòng, mới nhớ là Tả Phán Tình có hẹn anh. Lòng như lửa đốt định ra ngoài, lại nhìn thấy mẹ đang đứng trước cửa phòng, trong tay cầm điện thoại của anh.

“Cô bạn gái này của con đúng là không biết xấu hổ. Một đứa con gái làm sao có thể tới khách sạn thuê phòng đợi con chứ?”

Vừa rồi bà xuống lầu uống nước thì nghe thấy tiếng di động cứ kêu mãi, nhìn thử thì thấy dòng tin nhắn này. Mẹ Kỷ là một người luôn luôn bảo thủ, thấy vậy bà tức thì điên lên: “Đây là bạn gái con quen đấy hả?”

“Mẹ, bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ. Bọn con yêu nhau.” Kỷ Vân Triển vươn tay muốn lấy lại di động, nhưng mẹ Kỷ không đưa cho anh.

“Yêu nhau? Cứ yêu nhau là sẽ đi khách sạn thuê phòng à? Cô ta mới bao nhiêu tuổi?,Sao đã có tư tưởng phóng đãng như vậy? Loại con gái này mẹ tuyệt đối sẽ không chấp nhận cho cô ta bước chân vào cửa Kỷ gia.”

“Mẹ.” Kỷ Vân Triển tức điên lên, muốn đưa tay cướp lại điện thoại. Mẹ Kỷ không cho: “Mẹ đã chiều hư con quá rồi, mẹ đã quyết định, sẽ không có lựa chọn một trong hai gì nữa, mẹ sẽ nói với ba con, chẳng những muốn con kết hôn với con gái nhà Lý gia, mà còn phải đến công ty hỗ trợ nữa.”

“Mẹ ——” Kỷ Vân Triển phát điên lên mất. Cả một buổi tối anh không đến, bây giờ chỉ sợ Tả Phán Tình sẽ lo lắng, anh muốn lấy lại điện thoại, nhưng sao mẹ Kỷ lại có thể cho anh như ý.

Cầm điện thoại đi xuống lầu. Kỷ Vân Triển đuổi theo, khi anh vươn tay muốn lấy lại điện thoại, mẹ Kỷ tránh người, đi sang bên cạnh, nơi đó vừa đúng lúc là cầu thang.

Mất thăng bằng mẹ Kỷ ngã lăn xuống cầu thang.

“Mẹ ——” Kỷ Vân Triển nóng lòng, nhìn thấy mẹ lăn từ trên cầu thang xuống, trán đầy máu thì lập tức hoảng hốt. Di động trong tay mẹ Kỷ kêu lên hai tiếng, anh chợt nghĩ muốn lấy lại, nhưng mẹ Kỷ lại quay đầu đi, hôn mê bất tỉnh.

Cũng không có tâm trạng quan tâm đến di động, Kỷ Vân Triển ôm lấy mẹ trực tiếp đi đến bệnh viện.

Trải qua kiểm tra, bác sĩ mới nói mẹ anh bị chấn động não, phải nằm viện quan sát. Đồng thời xương tay bị gãy. Xương chân cũng bị thương, cần thời gian để bình phục.

Kỷ Vân Triển ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ ba ngày, trong ba ngày này, ba Kỷ đã mắng anh xối xả. Nhưng một câu anh cũng không cãi lại. Ba ngày sau, rốt cuộc mẹ Kỷ cũng tỉnh.

Câu đầu tiên bà nói với con trai khi tỉnh lại chính là: con không được ở cùng với đứa con gái kia nữa.

Nhìn thấy trên trán mẹ còn đang phải quấn băng gạc, anh liền quỳ sụp bên giường bệnh. Mắt nhìn ba đang đứng ở bên kia giường chậm rãi nói.

“Ba. Mẹ, con biết làm như vậy, ba mẹ sẽ nói con bất hiếu, nhưng con thật sự thực sự rất yêu Phán Tình, con không thể không có cô ấy, con cũng đã nói với cô ấy, con sẽ cưới cô ấy, làm cho cô ấy hạnh phúc. Con biết hai ngươi sẽ không đồng ý. Sẽ tức giận khi con tự ý làm như vậy. Nhưng tình cảm là không thể tự mình khống chế được.”

“Ba mẹ muốn con thừa kế công ty. Tạm thời con không làm được, con không thể tiếp nhận vị trí đó, con sẽ dựa vào khả năng của mình để có được vị trí đó. Và con cũng sẽ không lấy con gái nhà Lý gia.”

“Con. Con muốn chọc ẹ tức chết đúng không.” Mẹ Kỷ vuốt vuốt ngực, thở dốc. Kỷ Vân Triển đi lên muốn đỡ bà, nhưng lại bị bà hất tay ra: “Tránh ra. Anh không phải con tôi.”

“Mẹ.” Kỷ Vân Triển gần như tuyệt vọng: “Ba. Mẹ. Con cầu xin hai người được không? Đừng ép con như vậy. Cho con vài năm nữa, con sẽ dùng năng lực của mình để chứng minh cho ba mẹ thấy. Con có năng lực, con có thể không cần phải dựa vào hai người. Con chỉ muốn như vậy thôi, con xin ba mẹ đồng ý.”

Kỷ Vân Triển nhìn ba mẹ một hồi, cuối cùng mẹ Kỷ cũng lên tiếng: “Được. Con không chịu đến công ty làm, thì mẹ không ép con nữa. Con nói con phải ở bên cô gái mà con thích kia, bây giờ mẹ cũng không muốn phản đối. Nhưng mẹ có một điều kiện, con phải hứa với mẹ.”

“Chỉ cần ba mẹ không phản đối chuyện con với Tình Tình, thì điều kiện gì con cũng đồng ý.”

“Được. Đây là do con nói đấy.” Sức khỏe của mẹ Kỷ vẫn còn yếu, nên phải nhờ ba Kỷ đỡ mới có thể ngồi dậy được, chỉ vào Kỷ Vân Triển: “Mẹ cho con thời gian 5 năm. Con có thể dùng 5 năm này để gây dựng sự nghiệp, nhưng trong 5 năm này, con tuyệt đối không được gặp Tả Phán Tình, không được cùng cô ta ở cùng một chỗ. Nếu cô ta có thể chờ con 5 năm, như vậy 5 năm sau, hai người muốn ở cùng nhau như thế nào, mẹ cũng không phản đối.”

“Cũng được.” Ba Kỷ gật đầu, trong lòng đã hiểu được dự tính của mẹ Kỷ: “5 năm sau, nếu cô ta vẫn còn chờ anh. Tôi có thể để anh đường hoàng cưới cô ta vào cửa Kỷ gia.”

“Nhất định Tình Tình sẽ chờ con.” Kỷ Vân Triển đối với Tả Phán Tình rất tin tưởng: “Con tin cô ấy nhất định sẽ chờ con.”

“Tốt lắm.” Mẹ Kỷ gật đầu: “Dù sao hai đứa cũng còn trẻ, mẹ thật muốn nhìn xem, sau 5 năm con không liên lạc gì với cô ta, cô ta sẽ chờ con như thế nào.”

(Iris : Hức hức hiểm độc wa, đọc đến đây mà thương anh Triển, nhưng vẫn lo lắng anh Văn không lên sàn là các fan của anh ủng hộ anh Triển hết bi giờ)

Biết ba mẹ không tin tưởng vào tình cảm của Tả Phán Tình và mình. Kỷ Vân Triển cũng không vội vã thanh minh cho Tả Phán Tình. Anh tin Tả Phán Tình, cũng tin tình cảm của cô đối với mình.

“Trước tiên là nói về điều kiện này, 5 năm sau, nếu Tình Tình còn chờ con, ba mẹ không được phản đối chuyện của con và cô ấy nữa.”

“Không thành vấn đề. Nhưng, con không được liên lạc với cô ta, không được gặp cô ta, càng không thể để cho cô ta biết giao ước của chúng ta.”

“Vâng.”

Giao ước cứ như vậy mà hình thành. Kỷ Vân Triển tin Tả Phán Tình, anh không được lựa chọn ở lại thành phố C, sau khi mẹ Kỷ hồi phục sức khỏe được xuất viện, anh phải đáp ứng sự an bài của ba Kỷ mà đi Pháp.

Trước khi đi, Kỷ Vân Triển vẫn là không nhịn được, lén nhắn cho Tả Phán Tình một tin nhắn: “Tình Tình, chờ anh, anh nhất định trở về cưới em.”

Anh phải thay đổi bản thân, làm ình có đủ năng lực, để có thể bảo vệ cho cô.

. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . .

Quay về hôm sinh nhật của Kỷ Vân Triển. Tả Phán Tình ở trong phòng khách sạn đợi suốt một đêm. Cô ngơ ngác ngồi ở sofa cho đến khi bình minh. Một đêm này, Kỷ Vân Triển không xuất hiện.

Điện thoại không gọi lấy một cú, cũng không có một tin nhắn nào. Anh cứ như bị mất tích vậy. Cô đến công ty tìm, người ta nói Kỷ Vân Triển không đi làm.

Đến nhà trọ của anh cũng không có ai. Mà cô cũng chỉ nghe nói ba mẹ Kỷ Vân Triển đều ở thành phố C, nhưng lại không biết ở đâu thì đi đâu mà tìm. Cô như người mất hồn canh giữ ở nhà trọ của Kỷ Vân Triển, chờ anh về.

Sau đó mấy ngày, cô rốt cuộc cũng đợi được. Có một đám người tới thu dọn hành lý.

“Đây là phòng của Kỷ Vân Triển, các người đang làm cái gì thế?” Ngồi chồm hỗm ở cửa từ lâu nên chân đã sớm bị tê dại, cô lại rất nhanh đứng lên, cầm lấy tay những người đó không cho họ đi.

“Chúng tôi biết chứ, là ông chủ bảo chúng tôi tới thu dọn hành lý.”

Người dẫn đầu nói với Tả Phán Tình: “Cậu chủ phải đi nước ngoài, nên chúng tôi đến giúp cậu ấy thu dọn đồ đạc mang về.”

“Cậu chủ?” Tả Phán Tình cảm thấy hình như mình nghe mà không hiểu họ đang nói cái gì: “Anh nói cậu chủ nhà anh là Kỷ Vân Triển?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông kia gật đầu: “Cậu chủ bảo chúng tôi tới thu dọn hành lý.”

“Anh ấy đâu?” Tâm tình của Tả Phán Tình kích động lên: “Anh ấy đang ở đâu? Tại sao anh ấy lại không tự mình không đến thu dọn hành lý?”

“Cậu chủ muốn đi Pháp.” Lời của người đàn ông đó khiến Tả Phán Tình ngây người. Đi Pháp là sao?

Kỷ Vân Triển muốn đi Pháp? Vậy là có ý gì? Anh làm như vậy là có ý gì chứ?

Anh đã từng nói muốn cưới cô mà, anh cũng từng nói anh yêu cô, chẳng lẽ những lời đó đều là giả sao? Tả Phán Tình không tin, cô phải tìm được đáp án.

Cô cứ đi theo những người công nhân này, đuổi thế nào cũng không chịu đi, mãi cho tới Kỷ gia, đó là một biệt thự rất lớn mà cha mẹ cô có nhịn ăn nhịn uống cả đời cũng không thể mua nổi.

Sau đó gặp được một người đàn ông trung niên, là ba của Kỷ Vân Triển.

“Cô chính là cô gái đó?” Dáng vẻ như hiểu ra, ngữ khí vân đạm phong khinh, giống như cô chỉ là người qua đường vô tình gặp phải không hề quan trọng: “À, tôi có nghe Vân Triển nói qua về cô. Bọn trẻ ấy mà, chỉ chơi đùa thôi, có một số việc, cô đừng cho là thật.”

“Từ nhỏ Vân Triển đã xem việc chinh phục các cô gái làm niềm vui, nhưng lại có rất nhiều cô gái không biết xấu hổ mà đuổi theo tới tận cửa.”

“À, đúng rồi, Vân Triển muốn đi Pháp. Nó cảm thấy ở Pháp có thể học được rất nhiều thứ. Rất nhiều điều kiện tốt hơn hẳn trong nước.”

“Cô còn trẻ tuổi như vậy, vẫn nên sớm tìm người đàn ông khác đi, Vân Triển với cô, không thích hợp đâu.”

Những lời này, không phải là nhục mạ cô, mà là hơn cả nhục mạ nữa.

Lòng tự trọng của Tả Phán Tình rất cao, hai tay nắm chặt thành đấm, bước đi không quay đầu lại.

Một tuần sau, ngày mẹ Kỷ xuất viện, cô nhận được tin nhắn của Kỷ Vân Triển, bảo cô chờ anh.

Thật buồn cười, cô đợi anh cả một buổi tối, anh còn muốn cô chờ anh. Anh có ý gì cơ chứ? Chẳng phải là bọn họ không thích hợp sao? Cô là người mà trong lúc anh nhất thời rảnh rỗi nên muốn chơi bời giết thời gian? Hay anh là một công tử nhà giàu ngụy trang thành một người không nhà không thế không có thân phận để cô mất cảnh giác?

Tả Phán Tình không biết, mặc kệ anh là loại gì, nhưng cô cảm thấy mình đã chịu đủ rồi.

Kỷ Vân Triển. Từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi. Tôi sẽ không chờ anh đâu. Cô đã đợi anh cả một buổi tối rồi. Sẽ không đợi anh thêm một lần nào nữa, nếu anh yêu cô chân thành, thì tại sao lại bắt cô phải đợi chứ? Còn tương lai thì nói sau đi.

. . . . . . . . . . . .

Sau đây là ý nghĩa của các dãy số mà người Hoa thường sử dụng để bày tỏ tình cảm (cái này do ai đó nghĩ ra rồi lan truyền thành ra dùng lâu thì quen, mọi người mặc định thừa nhận):

520 = Anh yêu em.

530 = Anh nhớ em.

520 999 = Anh yêu em mãi mãi (vĩnh cửu).

520 1314 = Anh yêu em trọn đời trọn kiếp (1314 nghĩa là 1 đời 1 kiếp)

51770 = Anh muốn hôn em. (Sử dụng 2 số 7 để lịch sự, giảm nhẹ sự sỗ sàng)

51880 = Anh muốn ôm em.

25251325: Yêu anh(em) yêu anh(em) mãi mãi yêu anh(em)

584.1314.520 = Anh xin thề, suốt đời anh yêu em

[st]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio