Edit: Phong Vũ
Beta: Iris
Nụ cười kia làm cho chút cảm giác ban đầu trong lòng Tả Phán Tình tiêu tan hoàn toàn. Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
Lên lầu, một mình ăn cơm, một mình vẽ. Thời gian không còn sớm thì tắm rửa lên giường ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm thì Tả Phán Tình bị tiếng nước chảy làm cho bừng tỉnh. Mở to hai mắt, cửa phòng tắm lúc này vừa khéo mở ra.
Cố Học Văn quấn khăn tắm đi ra, lồng ngực to lớn vẫn còn đọng nước, trên vai vắt một cái khăn mặt, qua quýt lau vài cái.
“Đánh thức em rồi hả?”
“Anh đã về rồi hả?”
Hai người đồng thanh nói, Cố Học Văn khẽ nhếch khóe môi, đi đến ngồi xuống bên giường, nhìn Tả Phán Tình.
Ánh mắt rất trực tiếp, rất cương quyết, Tả Phán Tình cúi đầu, vẻ mặt có phần không biết phải làm sao. Bàn tay anh duỗi ra, kéo cô vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy cô xoay người ngã xuống giường. Thành ra lúc anh nằm lên giường, thì cô cũng sẽ theo thế mà tựa vào người anh.
Bỗng nhiên anh cúi đầu hít một hơi, nghe mùi hương thoang thoảng trên người cô mà cảm giác bao nhiêu mỏi mệt trong nửa tháng này dường như được xoa dịu.
Anh ôm chặt đến nỗi Tả Phán Tình có chút khó thở. Nhưng vẫn không đẩy anh ra, đôi tay xoay ra sau, bắt lấy cánh tay anh. Vết thương trên tay trái cũng đã lành hẳn. Chỉ còn lại có hai vết sẹo dài màu hồng nhạt.
Ngón tay xoa lên đó, rồi cô lui ra phía sau một chút, ngồi thẳng người lên kiểm tra khắp nơi trên người anh một lần, chỉ còn thiếu là không tung khăn tắm lên nhìn xem bên trong có bị thương hay không. J
Phát hiện không có vết thương nào khác, cô mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi lại trên giường, đối diện với tròng mắt đen như mực của anh.
Cố Học Văn kéo cô quay về trong lòng mình, cúi đầu, bá đạo hôn lấy, từng chút từng chút như con tằm ăn lấy cô. Nụ hôn ấy kéo dài mãi đến khi cô nghẹt thở, hai gò má đỏ hồng, hai tròng mắt lúng liếng.
Song anh vẫn không chịu buông ra cô, mà xoay người tiếp tục, bắt đầu đoạt lấy mỗi một phân, mỗi một tấc những lãnh thổ khác. Mãi đến khi trên người cô lại in hằn dấu vết của anh, mãi đến khi cô ở dưới người anh khóc lóc xin anh buông tha.
Nhưng động tác của anh vẫn không ngừng lại. Đến lúc cuối cùng để cái thứ nóng rực ấy bùng nổ trong cơ thể cô, mới chịu thối lui, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Tuy cả người mệt mỏi, song Tả Phán Tình lại không ngủ được, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt Cố Học Văn, anh cũng không hề chớp mắt mà đối diện với ánh nhìn chằm chằm của cô. Ánh mắt đó rất sâu xa, Tả Phán Tình có hơi sợ anh sẽ làm tiếp, nên cố tìm chuyên để nói.
“Sao lần này lại lâu như vậy?”
Cố Học Văn đã hoàn toàn thả lỏng, lại bất ngờ im lặng. Lâu sao? Nếu nói cho cô biết. Ngày mai có thể anh lại phải đi thì sao nhỉ?
“Sao vậy?”
Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt có cái gì đó ngưng trọng khiến cô có chút bất an: “Có phải nhiệm vụ của anh rất quan trọng không?”
Cắn môi, cô chống người: “Thật ra nếu anh không tiện, thì không cần phải về đâu.”
Cô tuy không biết là nhiệm vụ gì, nhưng khiến cho anh phức tạp như thế, thì nhất định là nhiệm vụ rất quan trọng rất khó khăn. Cô đột nhiên không muốn làm anh phân tâm.
Cố Học Văn đột nhiên ôm Tả Phán Tình vào lòng: “Tin anh. Không sao đâu. Anh sẽ an toàn trở về.”
Tả Phán Tình giật mình, đây là lần đầu tiên anh nói với cô như vậy. Cái gì mà an toàn trở về? Cầm lấy cánh tay anh vẻ mặt cô có chút căng thẳng.
“Này. Nếu anh thực sự làm nhiệm vụ thì đừng anh hùng quá đó. Người xấu mà bắt không được, anh ——”
Câu nói kế tiếp không thể nào cất nên lời. Mặc kệ là chiến sĩ cũng được, cảnh sát cũng thế. Vì dân trừ hại đều là trách nhiệm của mình. Mấy chuyện kiểu như lúc xảy ra chuyện mà bỏ chạy trước, cô tin Cố Học Văn có thế nào cũng không làm được.
Cố Học Văn im lặng, gần đây người kia liên tiếp hành động. Hơn nữa lại đặc biệt xảo quyệt, đã giăng N cái lưới rồi mà đến phút cuối cứ vào đúng thời điểm mấu chốt lại để cho hắn thoát. Ngay cả tên bán thuốc phiện bị bắt vào cục cảnh sát cũng không phải là một trong những kẻ cầm đầu.
Ba năm, anh không màng đến thăng cấp lên trung tá, là vì muốn tự tay tống tên đó vào ngục. Anh phải báo thù cho Lương Hữu Thành. Báo thù cho cái chân của Cố Học Mai.
Anh tin, trận quyết đấu giữa anh và tên đó đã tới thời điểm mấu chốt.
Việc này, không thích hợp nói cho Tả Phán Tình nghe. Thật ra anh biết, Tả Phán Tình tuyệt đối không phải là một bông hoa vô dụng. Cô sẽ hiểu cũng như ủng hộ quyết định của anh. Nhưng anh lại không muốn để người vô tội như cô bị kéo vào.
“Sao lại không nói tiếng nào hết vậy?” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực anh: “Sao? Thật sự muốn chạy trốn hả?”
Cố Học Văn đuôi lông mày nhẹ nhàng nhếch lên: “Anh thực nhìn không ra, em lại khinh thường anh như vậy đấy.”
“Tôi nào dám khinh thường anh chứ.” Tả Phán Tình chu miệng: “Anh là ai chứ? Cố đại đội trưởng đó, người khác không làm được chẳng lẽ anh có thể làm được sao?”
“Đúng vậy.” Cố Học Văn gật đầu, bàn tay không chút khách khí nhào nặn chú thỏ trắng trên người cô: “Lúc nãy không phải em đã nhận thức đầy đủ được anh có thể làm hay không đấy sao?”
“Cố Học Văn.” Tên này thật sự là một ngày không dê sẽ chết người sao, quả đúng là quỷ đói trong đám dê già. Khẽ đập tay anh, cô cũng không hơi đâu mà quan tâm anh.
“Đừng có quậy, tôi muốn đi ngủ.” Nếu anh mà tiếp tục nữa thì hôm nay cô đừng mong mà ngủ được.
“Ngày mai là thứ bảy rồi.” Cố Học Văn nhào nặn thỏ trắng của cô đến nóng rực: “Em đâu phải đi làm.”
“Anh ——” nhìn cái tên dê già kia xoay người nằm ở trên người cô, Tả Phán Tình ở trong lòng thầm nén cơn kích động muốn một cước đá anh bay khỏi giường.
“Anh có thể đừng vội vàng như con quỷ háo sắc muốn đi đầu thai vậy không?”
“Có thể.” Động tác của Cố Học Văn chậm lại một chút: “Hóa ra là em thích chậm? Vậy chúng ta cứ làm từ từ là được rồi.”
Làm từ từ là có ý gì? Tả Phán Tình cũng nhanh chóng mà nhận thức được. Cơ thể bị Cố Học Văn bày ra đủ các loại hình dạng, tư thế xấu hổ chết đi được, rồi sau đó là bị anh ăn hết lần này đến lần khác.
Đến cuối cùng ——
“Tôi thua rồi. Vô lại.”
“Đừng mà ——”
“Cố Học Văn. . . . . .”
“Văn. . . . . .”
Nói không được, vậy thì cứ theo anh cho rồi. Lúc tất cả chấm dứt, Tả Phán Tình vô cùng mệt mỏi ở trong lòng Cố Học Văn tìm một tư thế thoải mái mà nhắm hai mắt lại. Miệng lẩm bẩm: “Còn đụng vào nữa thì tôi sẽ tiêu diệt anh đấy.”
Nhìn cô như một con mèo con nhắm mắt lại ghé vào lòng mình mà ngủ, Cố Học Văn cong khóe miệng, tầm mắt đảo qua bàn tay cô đặt ở trước ngực mình, chiếc nhẫn hình cỏ bốn lá ở trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Cô ngủ cũng không lấy ra? Khóe môi khẽ cong lên, anh nắm tay cô lên hôn một cái. Tả Phán Tình đang buồn ngủ phất phất tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cọ cọ vào ngực anh mà ngủ.
. . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . . .
Cố Học Văn vào cục cảnh sát. Cường Tử cũng đã đến. Chỉ chỉ lên lầu: “Sếp. Đỗ tổng tìm anh.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Tôi lên ngay đây.”
Đỗ tổng, tổng chỉ huy cảnh sát truy lùng thuốc phiện Đỗ Hưng Hoa. Là ba Đỗ Lợi Tân, cũng là cục trưởng cục công an của thành phố.
Vào văn phòng, Đỗ Hưng Hoa ngoắc anh, ông năm nay chưa đến năm mươi, toàn thân khoác cảnh phục nên thoạt nhìn ông vô cùng uy nghiêm mà nghiêm túc.
“Đỗ tổng.”
“Học Văn.” Đỗ Hưng Hoa bảo anh ngồi xuống, khoát tay áo: “Ở đây cũng không có người ngoài, đừng khách sáo quá như vậy.”
“Chú Đỗ có việc gì không ạ?” Năm đó anh nói muốn làm cảnh sát đặc nhiệm, Đỗ Hưng Hoa liền toàn lực ủng hộ anh, tuy rằng là xuất phát từ chỗ nể mặt ba mẹ và ông nội anh, nhưng thấy anh mấy năm nay làm chuyện gì cũng đều có kế hoạch rõ ràng. Hoàn toàn không phụ sự ủng hộ của Đỗ Hưng Hoa.
“Hai lần này, con đã thành công phá được mấy vụ án lớn, cấp trên ngỏ ý khen ngợi. Quyết định tặng cho cá nhân con bằng khen hạng II, tiểu đội của các con được tặng bằng khen tập thể hạng II.”
“Đây là việc con phải làm.” Mục đích của anh chính là bắt kẻ xấu, có lập công hay không, anh cũng không để ý.
Đỗ Hưng Hoa khoát tay áo, lấy ra một tập tài liệu: “Đây là báo cáo chú mới nhận được. Lần này con phá hỏng giao dịch của tụi Đông bang, lão đại của bọn chúng sẽ không cứ như vậy mà dừng tay đâu, có khi còn tiến hành trả thù con. Tạm thời chú còn chưa rõ là hắn đã biết con chính là người 5 năm trước đã phá hủy hang ổ của anh hắn hay chưa. Nhưng dù sao thì gần đây con vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đỗ Hưng Hoa và Cố Chí Cường là chiến hữu, đối con của ông ấy, tự nhiên cũng phải quan tâm nhiều hơn.
“Cám ơn chú Đỗ. Con sẽ chú ý.”
“Chỉ con chú ý thôi chưa đủ đâu.” Đỗ Hưng Hoa trên mặt hiện lên một chút khó xử, nhìn Cố Học Văn: “Chú cũng rất tin tưởng vào bản lĩnh của con. Nhưng mà, con vẫn nên chú ý một chút, tên Chu Thất Thành này rất xảo quyệt, nếu không thể ra tay với con, thì chuyển hướng sang người nhà của con cũng không phải là không có khả năng.”
Mặt Cố Học Văn khẽ biến sắc, nghĩ tới ba năm trước đây Cố Học Mai gặp chuyện không may. Nếu người gặp chuyện không may là Tả Phán Tình ——
Anh biến sắc, Đỗ Hưng Hoa cũng biết anh đang nghĩ cái gì. Đứng lên vỗ vỗ vai anh: “Con cũng đã kết hôn rồi. Tuy rằng công việc quan trọng. Kẻ xấu thì phải bắt, nhưng gia đình cũng rất quang trọng. Hay là, chú triệu hồi con về Bắc Đô?”
Ít nhất ở Bắc Đô, đám kẻ xấu này chắc chắn không dám làm càn như vậy.
Cố Học Văn trầm mặc suy nghĩ sâu xa, thật lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn Đỗ Hưng Hoa: “Chú Đỗ, con sẽ chú ý đến sự an toàn của mình. Chú cứ yên tâm đi ạ.”
“Chú tin con.” Đỗ Hưng Hoa cũng không khuyên nữa: “Mấy ngày nay chú tin chắc Đông bang cơ bản cũng bị tổn thất, không có khả năng tiếp tục giao dịch, chắc sẽ yên ổn được vài ngày. Con và các đồng chí khác cũng đừng quá lao lực. Muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Chú đã cho người theo sát phía Chu Thất Thành. Tất cả động tĩnh của hắn chúng ta đều nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần thu thập được thêm nhiều chứng cứ chính xác nữa thì chúng ta nhất định có thể bắt hắn về quy án.”
“Dạ.”
Cố Học Văn trở lại văn phòng, lại không thể nào ngồi yên được, nhìn phía trên tư liệu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Năm năm trước, anh và Lương Hữu Thành đều là thành viên của đại đội đặc chủng Tây Nam. Anh trai Chu Thất Thành – Chu Sâm lúc đó là trùm buôn lậu ma túy lớn nhất Tây Nam. Hắn ta vừa nham hiểm lại xảo trá.
Cục công an Tây Nam đã vài lần cài mật thám vào nhưng đều thất bại. Một lần, một chiến hữu của anh, bị người của Chu Sâm vô cùng tàn nhẫn, mổ bụng khoét nội tạng ném qua biên giới. Chết cũng không nhắm mắt.
Vào thời điểm đó. Lương Hữu Thành tự mình đóng vai nội ứng. Lân la tiến vào bên cạnh Chu Sâm. Mất hơn một năm mới lấy được sự tín nhiệm của hắn, trong một lần cùng hắn buôn lậu thuốc phiện đã kết hợp với cảnh sát công an vũ trang, bộ đội đặc chủng một lần tóm hắn vào tròng.
Lúc Chu Sâm đang phản kháng, bị chiến hữu của anh bắn gục, chết ngay tại chỗ. Còn Chu Thất Thành vì giúp anh trai báo thù, mà ở ba năm trước đã bắt cóc Cố Học Mai. Giết Lương Hữu Thành. Hại Cố Học Mai bị liệt.
Thời gian lâu như vậy, anh rõ ràng biết là do Chu Thất Thành sai người làm tất cả những việc này, nhưng lại không có một chút bằng chứng nào.
Nếu Chu Thất Thành không đối phó được anh mà quay sang đối phó Tả Phán Tình thì —
Cố Học Văn ngồi không yên, nhanh chóng đứng dậy, cầm chìa khóa chạy như bay về nhà.
Trong phòng khách, phòng ngủ đều không thấy bóng dáng Tả Phán Tình, anh lập tức cảm thấy hoảng sợ.