Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
Sáng sớm Cố Học Văn nhận được điện thoại của Cường Tử, vội vàng đi đến cục. Cường Tử vừa nhìn thấy anh đến, đã chạy nhanh ra đón.
“Sếp?”
“Ôn Tuyết Kiều bị làm sao vậy?”
“Thảm lắm sếp ạ.” Cường Tử tra án đã lâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy. Cho dù là một trinh sát lão luyện, cũng có chút ăn không tiêu.
“Đã đưa đến bệnh viện rồi ạ.”
“Bệnh viện?” Cố Học Văn nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà ta bị cái gì đó đó.” Cường Tử nói không nên lời, có chút xấu hổ, Cố Học Văn hiểu được: “Ai làm ? Điều tra được không?”
“Không.” Cường Tử lắc đầu: “Người bị ném ở trên đường trước cửa cục, nghe nói lúc phát hiện, trên người nạn nhân không mặc quần áo.”
Giữa hai chân rõ ràng có vết thương, không riêng gì nơi đó, còn có trên người, dấu vết để lại giống như bị móng vuốt cào qua
Cố Học Văn nhăn mày lại: “Có phái người theo dõi ở bệnh viện chưa?”
“Dạ rồi.” Cường Tử gật đầu: “Nhưng chuyện này thật quỷ dị. Anh nói xem, Chu Thất Thành ở thành phố C gần như là lão đại trong giới hắc đạo rồi. Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thế chỉnh cả người phụ nữ của hắn?”
Cố Học Văn cũng không hiểu được: “Có thể là kẻ thủ mà Chu Thất Thành trước kia đã đắc tội?”
“Cũng có thể là vậy, bọn em vẫn đang điều tra.” Cường Tử nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt có vài phần lo lắng: “Sếp. Chuyện của chị dâu có ảnh hưởng gì đến anh không?”
“Cô ấy không có chuyện gì.” Cố Học Văn tin tưởng Tả Phán Tình: “Tôi tin cô ấy.”
“Nhưng mà ——” Hai ngày nay mọi người tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rõ ràng là nghi ngờ đối với Tả Phán Tình cũng không hề nhỏ.
Mọi người đều nghĩ, một anh minh cảnh sát chính trực như Cố Học Văn lại cưới phải một bà vợ không biết điều như vậy, đi theo bọn buôn ma túy? Quả thật là ——
“Không có nhưng nhị gì cả.” Cố Học Văn vẻ mặt thực nghiêm túc: “Chuyện này nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng, không phải cô ấy làm , tôi tin vợ tôi, tôi cũng hy vọng mọi người có thể tin tôi.”
“Sếp. Mọi người đều tin sếp.” Cường Tử gật gật đầu, xoay người rời đi.
Cố Học Văn vào văn phòng, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.
Ngồi ở bàn công tác, đem toàn bộ tư liệu nhìn lại một lần, di động lại vang lên tiếng báo có e-mail.
Mở mail ra, ánh mắt anh sửng sốt. Cái gì thế này?
Có mấy cái video đính kèm. Không có tên người gửi. Vừa mở ra thì có thể rõ ràng nhìn thấy Ôn Tuyết Kiều với Tả Phán Tình ở trong bệnh viện.
Ôn Tuyết Kiều nói mình sống không được bao lâu nữa.
Một cái khác, dĩ nhiên là video của cái buổi tối mấy ngày trước. Tả Phán Tình tranh giành cái gì đó với Ôn Tuyết Kiều. Cô kiên trì muốn giúp bà ta đi đưa ma túy.
“Giúp mẹ đem con búp bê kia về.”
“Được.” Tả Phán Tình đáp ứng rồi mang theo cái hộp kia đi ra.
Cố Học Văn sợ ngây người, lại mở một cái video khác, đều là Ôn Tuyết Kiều giả bệnh, để Tả Phán Tình phải chăm sóc bà ta. Với chừng đó chứng cứ, cũng đủ chứng minh Tả Phán Tình trong sạch.
Chỉ là ——
Người này là ai vậy? Sao lại giúp Phán Tình?
Trong lòng Cố Học Văn có một cảm giác vô cùng bất an. Theo lý mà nói, hiện tại đã có chứng cớ có thể chứng minh Tả Phán Tình vô tội. Anh hẳn là vui mới đúng, nhưng lúc này anh một chút vui vẻ cũng không có.
Người này rốt cục có lai lịch như thế nào? Vì cái gì muốn giúp Phán Tình? Chuyện của Ôn Tuyết Kiều, có phải cũng là do hắn làm hay không?
Tắt video đi, anh gọi điện thoại nội bộ: “Thông báo với mọi người, đến phòng họp.”
Đóng laptop lại, anh đi đến phòng họp, Cường Tử đã nhanh chóng tới nơi. Mọi người trong phòng họp đã ngồi vào chỗ của mình, Cố Học Văn vẻ mặt rất nghiêm túc.
Anh không mở miệng, Cường Tử báo cáo trước.
“Sếp đã có báo cáo của bệnh viện.”
“Như thế nào?”
Cường Tử nhìn những người khác trong phòng hội nghị, liếc mắt một cái, sắc mặt có vài phần tối tăm, không biết phải mở miệng như thế nào: “Ôn Tuyết Kiều ngày hôm qua bị người ta hãm hại. Trong cơ thể của bà ta có thành phần thuốc kích dục, còn có báo cáo giám định vết thương chứng minh loại vết thương này là do động vật lớp chó gây ra.”
“Chó?” Cố Học Văn nhíu mày, máy tính lúc này báo có mail mới, vẫn là địa chỉ vừa rồi. Mở mail, Ôn Tuyết Kiều cả người không mảnh vải che thân nằm trên mặt đất. Trên người bà ta còn có 1 con chó hãy còn ra vào.
Cố Học Văn giật mình, cuối video nhảy ra một hàng chữ màu đỏ: “Đội trưởng Cố, đây là quà của tôi tặng anh. Thích không?”
Xoay màn hình laptop hướng về phía mọi người. Mọi người xem xong, trên mặt đều là vẻ sợ hãi kinh tởm, nhất là Tiểu Trương. Dù sao cô cũng là con gái. Cô chỉ dám liếc một cái rồi xoay mặt đi, không dám nhìn nữa
“Sếp. Cái này ——” Trời ạ, loại người nào lại làm ra được chuyện như vậy?
Không thể nào mà nhìn nổi. Thế này cũng quá độc ác đi?
Không, không phải là độc ác. Là biến thái mới đúng. Thật sự rất biến thái. Việc này so với việc đi tìm đàn ông hãm hiếp Ôn Tuyết Kiều còn biến thái hơn gấp trăm lần. Là loại người gì mới làm được?
“Không chỉ là cái này.” Cố Học Văn gõ nhẹ hai cái, màn hình xuất hiện hình ảnh của Tả Phán Tình và Ôn Tuyết Kiều, phát hết đoạn video này đến đoạn video khác nhân vật cũng đơn giản, chỉ có Tả Phán Tình và Ôn Tuyết Kiều.
Trong đó có một đoạn, Tả Phán Tình đi rồi, tài xế của Ôn Tuyết Kiều cùng với mấy người mặc đồ đen đi vào phòng bệnh, bà ta hỏi lái xe bệnh viện chuẩn bị tốt chưa.
Toàn bộ sự tình lúc này đều rõ ràng. Cố Học Văn đóng video lại, nhìn đồng đội nhẹ nhàng thở ra: “Rất rõ ràng, Tả Phán Tình đang lúc chính mình không biết tình hình bị người ta lợi dụng. Sau đó trở thành công cụ vận chuyển cho Ôn Tuyết Kiều.”
“Người phụ nữ này, lợi dụng bệnh tật còn lừa gạt sự đồng tình của Tả Phán Tình. Cho nên mới có chuyện giao dịch hôm đó.”
“K. Cũng có loại phụ nữ này sao?” Cường Tử thực chưa thấy qua người nào ác như vậy: “Con ruột mình mà cũng hại? Có phải người không vậy?”
“Quả thật quá độc ác.” Đại Tân cũng nhíu mày. Không thể hiểu được tại sao lại có người có thể đối xử với con mình như vậy.
Trong phòng họp vô cùng trầm mặc, tất cả mọi người không nghĩ tới trên thế giới còn có người mẹ như vậy.
“Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm.” Cố Học Văn vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tuy rằng tôi có thể chứng minh Tả Phán Tình trong sạch nhưng trước mắt chuyện chúng ta phải đối mặt lại càng nguy hiểm hơn.”
“Sếp?” Mọi người trong đội không rõ ý của anh. Cố Học Văn thấy bọn họ khó hiểu, cất giọng trầm thấp: “Mọi người có nghĩ tới không? Chu Thất Thành là lão đại hắc bang lớn nhất thành phố C. Ôn Tuyết Kiều là người của hắn ta, người cùng giới tất nhiên cũng được nể mặt vài phần. Phải là người như thế nào mới có khả năng đem Ôn Tuyết Kiều đi chỉnh thê thảm như vậy?”
Huống chi, người này hình như ngay từ đầu chuẩn bị kĩ càng. Hắn giống như ngay từ đầu đã biết, sẽ có người đối phó với Tả Phán Tình. Cũng là ngay từ đầu hắn đã biết Tả Phán Tình bị người ta lợi dụng.
Anh dám chắc lúc người kia quay những video kia, Tả Phán Tình tuyệt đối không biết. Thậm chí Ôn Tuyết Kiều cũng có thể không biết. Như vậy hắn làm như thế nào mà quay được?
“Sếp, ý của anh là, người này cũng rất lợi hại?”
“Không riêng gì lợi hại.” Cố Học Văn lắc đầu, tình hình trước mắt xem ra rất bi quan: “Chúng ta căn bản không biết người này là địch hay là bạn. Từ thủ đoạn hắn đối phó với Ôn Tuyết Kiều là biết, người này nham hiểm độc ác, thủ đoạn xuất chúng. Nếu thành phố C đột nhiên xuất hiện một nhân vật ghê gớm như vậy. Mọi người cảm thấy chúng ta có thể nắm chắc phần thằng khi đối đầu với hắn không?”
Trong phòng hội nghị trầm mặc hẳn. Quả thật, có một đối thủ như vậy, nếu hắn là bạn thì còn tốt, nếu là địch thì nhưu vậy tương lai thành phố C chỉ sợ là không một ngày nào yên ổn.
“Cường Tử.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng: “Cậu xem lại cuộn băng ghi hình giám sát điều phối giao thông, xem là ai đem Ôn Tuyết Kiều tới.”
“Rõ.” Cường Tử tuân lệnh đi ra ngoài. Anh lại liếc nhìn Đại Tân một cái: “Đại Tân, cậu vào bệnh viện xem Ôn Tuyết Kiều thế nào rồi, nếu bà ta đã tỉnh, hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra. Mang cả Tiểu Trương cùng đi.”
“Rõ.” Đại Tân cùng Tiểu Trương đi ra. Anh lại nhìn mấy đồng đội còn lại trong phòng: “Những người khác, trong khoảng thời gian này phải đề cao cảnh giác, còn nữa phải theo dõi Chu Thất Thành 24/24, cả mấy người có liên hệ với hắn nữa, tiện thể dò xét luôn xem hắn ta có đắc tội với ai không.”
Anh có lý do để nghi ngờ Chu Thất Thành đắc tội với một người còn lợi hại hơn cả hắn. Người kia nhìn hắn không vừa mắt, cho nên mới dạy dỗ Ôn Tuyết Kiều một chút.
Nhưng mà anh lại nhớ đến câu nói trong đoạn video cuối cùng kia, đây là món quà mà người đó tặng cho anh?
Anh chọc phải người lợi hại như thế lúc nào chứ?
Tuy rằng người này giúp Tả Phán Tình, nhưng tại sao lòng anh luôn cảm thấy càng lúc càng bất an?
Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, buộc mình không được nghĩ nhiều. Cố Học Văn đem toàn bộ video trong laptop copy vào 1 cái đĩa CD, rồi viết lại báo cáo nộp cho Đỗ Hưng Hoa.
Đỗ Hưng Hoa buông báo cáo, nhìn Cố Học Văn gật đầu: “Tốt lắm, lần này cậu làm không tồi. Điều người giám sát Ôn Tuyết Kiều 24/24. Chúng ta có thể chính thức lập án khởi tố bà ta tội buôn bán ma túy.”
“Cám ơn Đỗ tổng.” Cố Học Văn lên tiếng trả lời, vẻ mặt cũng không lấy gì là vui mừng. Đỗ Hưng hoa nhìn thấy sắc mặt của anh, đứng lên đi đến trước mặt, vỗ vỗ bờ vai của anh.
“Lần này tôi biết tôi làm cậu khó xử. Nếu cậu muốn, tôi sẽ công khai tập tài liệu này và nói rõ với mọi người. Nếu không điều tra rõ ràng, về sau cậu làm sao mà ăn nói với anh em đây? Gần đây cậu liên tục lập công. Cấp trên cũng rất hài lòng với cậu. Không nói đến quan hệ của nhà họ Cố, cậu muốn được đề bạt hay thăng chức gì cũng rất đơn giản. Nhưng cậu vẫn còn muốn ngồi ở cái vị trí cấp cơ sở này, vậy cậu có thể sẽ phải đương đầu. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Cháu hiểu.” Cố Học Văn trả lời: “Cháu cũng không có ý kiến gì đâu, Đỗ tổng cứ yên tâm.”
“Được. Quân nhân mà, phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Trong khoảng thời gian này mọi người cũng vất vả nhiều. Vụ án của Chu Thất Thành cũng không thể phá trong một sớm một chiều, dù sao lần này bắt được Ôn Tuyết Kiều, coi như là chặt đứt cánh tay của hắn. Cậu cũng không cần nóng vội. Nghỉ ngơi vài ngày đi.”
“Rõ.” Cố Học Văn gật đầu, xoay người rời đi.
Đỗ Hưng Hoa nhìn cánh cửa được đóng lại, rồi lại nhìn nhìn báo cáo, vẻ mặt không thoải mái như vừa rồi. Chuyện Cố Học Văn đang suy nghĩ, ông cũng đã nhìn ra rồi.
Đằng sau màn hạ độc thủ này, rốt cuộc là ai làm? Vì sao ông cứ có cảm giác như một cái lưới đang dần quăng thẳng vào Cố Học Văn, mà cậu ta lại chưa có đối sách gì cả?
Tả Phán Tình hôm nay vẫn đi làm như thường lệ, cho dù ngày mai là tận thế, cô cũng muốn mình vui vẻ. Tan tầm, cô từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Kỷ Vân Triển, tự mình đi ra bến xe bus.
Một chiếc Hummer lúc này dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, gương mặt Cố Học Văn đập vào mắt cô, trong lòng lại vui vẻ hẳn lên, không biết vì sao, lúc này nhìn thấy anh tâm trạng của cô lại vô cùng tốt.