Edit : Wynnie
Beta : Phong Vũ
“Đưa em đi chụp ảnh cưới.” Cố Học Văn căn bản không cho rằng việc đó là cần thiết. Nhưng Trần Tĩnh Như đã sớm đặt chỗ ở studio, ngày hôm qua còn hai ba lần gọi điện nhắc nhở anh. Sáng sớm hôm nay lại gọi điện nói thêm một lần. Ðặc biệt nhắc nhở anh nhất định phải mang Phán Tình đi chụp ảnh cưới.
“Không cần.” Tả Phán Tình hiện tại chỉ cần nhìn thấy anh, sẽ nhớ đến bộ dáng đe dọa mình mấy ngày trước. Hình ảnh đó luôn trong đầu cô không sao quên đi được, cô hiểu ra mình đã chọc phải một con sư tử.
Chỉ cần không cẩn thận một chút, cô sẽ chết như thế nào cũng không biết, loại cảm giác này quá xấu, làm cho cô đối với Cố Học Văn có một loại kháng cự.
“Mẹ của tôi đã đặt chỗ trước từ lâu rồi. Đã hẹn nhiếp ảnh gia, nếu em cho là không cần thiết. Em tự nói với mẹ tôi đi.” Cố Học Văn đưa điện thoại đến trước mặt Tả Phán tình: “Em tự gọi cho bà ấy.”
“Cố Học Văn. Anh–”
“Ủa? Học Văn đến đấy à?” Ôn Tuyết Phượng cùng Tả Chính Cương đúng lúc này thì trở về, thấy Cố Học Văn thì vô cùng ngạc nhiên: “Đến tìm Phán Tình hả con?”
“Con muốn đưa cô ấy đi chụp ảnh cưới.” Cố Học Văn quay lại nhàn nhạt gật đầu chào Ôn Tuyết Phượng: “Studio và nhiếp ảnh gia đã hẹn cả rồi, nhưng Phán Tình dường như không muốn đi.”
“Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng thật không biết phải bắt con gái làm sao mới tốt: “Con bé này, sao vẫn còn cáu gắt với Học Văn thế?”
“Ai cáu gắt với anh ta.” Hai ngày nay bị ba mẹ liên tục ân cần trước mặt nói Cố Học Văn tốt như thế nào, nghe tới nỗi lỗ tai của cô dài ra luôn.
“Không có thì đi đi.” Tả Chính Cương cảm thấy gần đây con gái càng ngày càng không nghe lời: “Hay là con muốn chúng ta đi cùng con?”
“Không cần, con–” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn Cố Học Văn, ánh mắt ám chỉ rõ ràng sự oán hận, gật đầu: “Thôi bỏ đi, đi thôi.”
Mười phút sau, Tả Phán Tình đã ngồi trên chiếc Hummer của Cố Học Văn. Hai người ngồi trong xe trầm mặc chạy nhanh đến studio.
Studio Mùa xuân Paris.
Nhân viên cửa hàng vẻ mặt sốt ruột nhìn hai người ngồi trước mặt, đưa một tập ảnh đến trước mặt Tả Phán Tình mở ra.
“Anh Cố, cô Tả, đây là những mẫu áo cưới mới nhất của chúng tôi, mời cô chọn những chiếc mà cô thích.”
Tả Phán Tình nhìn những chiếc áo cưới trắng thuần khiết ấy, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Trong lòng mỗi người con gái đều có một chiếc áo cưới trong mộng. Hy vọng có một ngày có thể phủ thêm mảnh lụa trắng để gả cho người đàn ông mình yêu. Cô cũng không ngoại lệ, nhưng điều cô không ngờ chính là. Hôn lễ của cô, căn bản không xuất phát từ mong muốn của bản thân. Mà người cùng cô chụp ảnh cưới, cũng không phải người đó.
Ngẩng đầu nhìn nhân viên cửa hàng: “Các người chụp ảnh cưới. Chắc là cũng có chụp đơn chứ?”
“Dạ có ạ.” Nhân viên cửa hàng không hiểu rõ ý tứ của cô: “Chúng tôi sẽ chụp riêng chú rễ, cũng chụp riêng cô dâu, đương nhiên chụp chung hai người vẫn là chủ yếu. Việc này cô không cần lo lắng.”
“…” Ai lo lắng? Tả Phán Tình tùy tay lật vài tờ, ánh mắt khi nhìn thấy chiếc áo cưới kia thì dừng lại.
Chiếc áo cưới kia cực kỳ xinh đẹp, thiết kế cúp ngực, phong cách vô cùng đơn giản mà thanh lịch. Ðuôi váy thoạt nhìn như dài mấy thước, phía trên được trang trí đầy những sợi nhỏ nơ bướm màu trắng.
“Tôi muốn mặc cái này.” Quên đi, mặc kệ Cố Học Văn, coi như đến đây chụp ảnh chân dung đi.
“Cô Tả, cô thật có mắt thẩm mỹ, đây là mẫu mới nhất năm nay của chúng tôi, cúp ngực may từ lụa thiết kế theo hình nụ hoa được làm riêng. Rất tôn dáng. Nếu có chỗ nào không hài lòng, hoặc là không vừa với thân người. Chúng tôi cũng có thể sửa được.”
“Tôi đi thay.” Tả Phán Tình đứng lên, từ đầu đến cuối không nhìn đến Cố Học Văn đang ngồi bên cạnh, xem như anh không tồn tại.
——
Hết chương 72