Edit : wynnie
Beta: Phong Vũ
“Anh còn nhìn–”
Giọng trách móc gay gắt đó làm Cố Học Văn hồi phục tinh thần, xoay người vắt khăn, bắt đầu lau người cho cô.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình khẽ gọi, cơ thể không thể động đậy, chỉ biết giương mắt nhìn anh đến gần: “Anh tránh ra đi.”
Cô hối hận rồi, cô tình nguyện để Ôn Tuyết Phượng đến chăm sóc, cằn nhằn cả ngày, cũng không muốn phải xấu hổ như thế này.
Đối với tiếng gọi khẽ của cô, Cố Học Văn làm như không nghe thấy.
Cổ, vai, ngực, mắt nhìn nơi tròn trịa xinh đẹp của cô. Vóc dáng của cô cũng không phải loại cực kỳ đầy đặn, thế nhưng đôi bạch thỏ lại vểnh rất cao, nghĩ lại cảm giác khi anh từng xoa lên đó, đôi mắt sáng của anh bỗng chốc tối sầm xuống.
Cái khăn dừng ở trên ngực cô, bất động. Bàn tay lại dò tìm đến trước ngực cô–
Tả Phán Tình thở dốc vì kinh ngạc, trừng mắt với Cố Học Văn: “Cố Học Văn, anh làm cái gì vậy?”
Cố gắng sốc lại tinh thần, Cố Học Văn tiếp tục việc đang làm, thế nhưng tròng mắt đỏ hoe đã tố cáo tình hình hiện tại của anh. Đầu ngón tay khẽ run rẩy, Tả Phán Tình gồng cứng người nhìn khăn càng lúc càng đi xuống, càng lúc càng xuống–
“Đủ, đủ rồi.” Tả Phán Tình muốn đoạt lấy khăn từ tay anh: “Tôi tự mình làm.”
Do xoay người quá mạnh mà thắt lưng càng đau đớn hơn, Tả Phán Tình cắn môi, liều mạng chịu đựng, cũng không dám từ chối, vẫn để cho Cố Học Văn tiếp tục, vô cùng cẩn thận và chăm chú, lau người cho cô từ đầu đến chân.
Lại lấy quần áo lúc sáng đem từ nhà cô về ra thay cho cô. Cứ như vậy, hai người không thể tránh né mà thêm một lần nữa tiếp xúc thân mật.
Bàn tay của anh rất to, lại đặc biệt nóng bỏng, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy cơ thể như bị thiêu cháy. Loại cảm giác xấu hổ này làm cô thậm chí quên mất cơn đau từ sau lưng.
Vất vả lắm, Cố Học Văn mới giúp cô mặc áo ngủ trở lại, Tả Phán Tình đã 冏 rến độ không dám nhìn anh nữa.
Gáy đột nhiên bị siết chặt, Cố Học Văn ôm cô, môi chuẩn xác hôn xuống.
“…” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, bổng chốc không biết phản ứng như thế nào.
Phản kháng, giãy giụa?
Thắt lưng đau đớn vừa nãy đã làm cô hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ này, cảm giác được môi anh bá đạo đoạt lấy môi cô, một bàn tay thậm chí còn không khách khí cách lớp áo ngủ xoa lên nơi đầy đặn của cô.
Lui cũng không thể lui, Tả Phán Tình chỉ có thể để anh ăn hết đậu hủ. Tay cô thậm chí còn không thể cử động, chỉ có thể bị động để mặc cho anh hôn.
Kết thúc nụ hôn, cô vẫn ngơ ngác nhìn Cố Học Văn, hai mắt mờ sương, đôi môi nhỏ sưng đỏ khẽ vểnh lên, tựa như lại đang đợi anh nhấm nháp.
Bụng dưới một trận sôi trào, Cố Học Văn khẩn cấp buông cô ra, đem cô lần nữa thả lên giường. Lại hôn nữa, không chừng anh sẽ mặc kệ thương tích của cô, cứ như vậy muốn cô ngay tại đây.
“Cố Học Văn.” Thân thể Tả Phán Tình đụng xuống giường, cơn đau trên lưng lần nữa đánh thức lý trí của cô, oán hận trừng mắt nhìn anh: “Anh là đồ khốn kiếp.”
Cố Học Văn vốn muốn rời đi, bước chân dừng lại, đến gần khuôn mặt cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ làm cô lại run rẩy một trận: “Tôi chỉ đang lấy lãi.”
Ngón tay vuốt ve cánh môi cô, giọng nói càng lúc càng khàn: “Chờ em hồi phục, tôi lại lấy vốn.”
Cái gì?
Tả Phán Tình không biết phản ứng sao đây, ngây ngốc nhìn Cố Học Văn bưng chậu nước vào nhà vệ sinh, cánh môi vẫn còn lưu lại độ nóng của ngón tay anh. Sau một lúc lâu mới lại có phản ứng. Mới hiểu Cố Học Văn nói vốn và lãi là cái gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một rặng mây đỏ. Kéo chăn trùm kín mặt, trong lòng một hồi oán thầm, Cố Học Văn, anh là đồ dê xồm, quỷ háo sắc–
Chuông điện thoại vang lên, Tả Phán Tình dường như nghe thấy giọng Cố Học Văn nghe điện thoại, bèn kéo chăn xuống nhìn thoáng qua, nửa thân cao lớn của anh tựa lên cửa sổ, không biết bên kia điện thoại người ta nói gì mà trên mặt anh lộ ra vài tia cười yếu ớt.
“Không cần. Lần sau đi. Dù sao cũng còn cơ hội mà”
Anh cúp máy, vừa xoay người liền đối diện vẻ mặt nghi hoặc của Tả Phán Tình: “Bọn Thần Vân gọi chúng ta đến chơi, tôi nói em không thoải mái, nên từ chối rồi.”
“Sao lại từ chối?” Tả Phán Tình thấy thời gian vẫn còn sớm: “Bọn họ không phải cố ý từ Bắc Đô đến đây hay sao? Anh ra chơi với bọn họ đi.”
Còn cùng anh ta ở một chỗ thế này, cô e rằng thương tích của mình đừng hòng mà khỏi được.
“Không cần.” Cố Học Văn đến bên giường ngồi xuống: “Bọn họ có thiếu hai người chúng ta, cũng có thể chơi như điên.”
Tả Phán Tình bỉu môi: “Có phải bọn họ đều là cái loại trong nhà có rất nhiều tiền, mỗi ngày ăn no không có chuyện làm, chỉ biết chơi không vậy?”
Cố Học Văn nhìn cô không đồng ý: “Không phải, bọn họ đều có công việc.”
“À.” Có công việc? Mấy người Tống Thần Vân có điểm không tồi, trong đầu nghĩ đến Kiều Kiệt tóc đủ màu kia, Tả Phán Tình oán thầm trong lòng, ai lại mời người như vậy làm việc chứ?
Nếu cô có một đứa em trai như vậy, cô nhất định đuổi nó ra khỏi cửa, không cho vào nhà nửa bước.
“Đáng tiếc không phải anh, cùng em đi đến cuối con đường–”
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, gián đoạn suy nghĩ của Tả Phán Tình, nhờ Cố Học Văn lấy qua cho cô. Là Trịnh Thất Muội.
“Tả đại tiểu thư, đang làm gì vậy? Không phải nói hôm nay đến đây càn quét hàng sao? Sao giờ này vẫn chưa thấy cậu xuất hiện?
“Tới không được.” Tả Phán Tình cười khổ: “Xem chừng, cậu còn phải chọn trước rồi mang đến đây ình.”
“Sao vậy?” Trịnh Thất Muội khó hiểu, ngày xưa cô vừa nhập hàng, Tả Phán Tình là người bay tới nhanh nhất: “Bị chú cảnh sát nhà cậu dày vò hả?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Còn dày vò tới nỗi không thể xuống giường đây này.” Tả Phán Tình vô tâm vô phế nói.
“Aiyo, Lão Đại kia chắc phải một đêm dày vò cậu vài lần mới làm cậu bây giờ còn không xuống giường được ấy ha?” Giọng của Trịnh Thất Muội thấp xuống vài phần: “Nghe nói quân nhân, thể lực đặc biệt tốt. Có phải cậu gặp phải ông chồng một đêm bảy lần rồi không?”
“Chồng cái đầu cậu.” Tả Phán Tình đột nhiên xấu hổ, mắt nhìn Cố Học Văn, cũng không biết anh có nghe thấy cái gì không: “Trịnh Thất Muội, tớ nói cho cậu biết. Bổn cô nương bây giờ đang nằm ở bệnh viện. Cậu ít nói đông nói tây đi.”
“Ôi. Phải vào bệnh viện luôn hả?” Trịnh Thất Muội cười tà: “Sao vậy. Bị ấy nhiều quá hả?”
“Cậu cứ nói tiếp đi, tớ cúp máy đây.” Tả Phán Tình buồn bực muốn chết.
“Đừng mà, không phải nói chơi sao? Đang ở bệnh viện thiệt hả?”
“Gạt cậu thì được gì chứ? Ngày mai cậu đến bệnh viện, chẳng phải sẽ biết sao?”
“Được. Ngày mai tớ sẽ đến nhìn lão đại của cậu.”
“Đúng rồi. Nhớ mang đồ cho tớ. Tớ chờ cậu.”
Cúp điện thoại, Tả Phán Tình để điện thoại lên đầu giường định đi ngủ. Tay lại bị Cố Học Văn nắm lấy, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nét mặt khó đoán.
“Không còn sớm nữa, tôi muốn ngủ.”
Tả Phán Tình không rõ anh lại muốn làm gì nữa. Cố Học Văn đến gần hai má cô, hơi thở nam tính phả vào mặt cô, cô bỗng cảm thấy có hơi nóng. Anh ta có cần phải dựa vào sát như vậy không?
“Chờ em hồi phục. Chúng ta có thể cùng nhau thử một chút.”
“Thử cái gì?” Tả Phán Tình thử rút tay mình về. Câu nói tiếp theo của Cố Học Văn thành công dừng động tác của cô lại.
“Một đêm bảy lần.”
“…”
Trời ạ, giết cô luôn đi. Một đêm bảy lần? Ai muốn cùng anh ta thử chứ. Hơn nữa, cô đây không tin thật sự có người đàn ông có khả năng một đêm bảy lần.
Giường đã thả xuống. Nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không để ý tới tên khốn kiếp nào đó, trước khi ngủ ý nghĩ không ngừng lặp lại trong đầu.
Cố Học Văn: anh là đồ dê xồm, anh là đồ quỷ háo sắc, anh là đồ yêu râu xanh. Chờ tôi hồi phục rồi, nếu tôi không trốn thật xa, tôi sẽ không gọi là Tả Phán Tình–
……………………………………….sakuraky.wordpress ………………………………………..
Sáng sớm, Cố Học Văn đã đi mua điểm tâm sáng. Rồi ngồi xem Tả Phán Tình ăn xong điểm tâm.
“Tôi phải đi làm rồi.”
“Đi đi đi đi.” Tả Phán Tình phất tay, ước gì anh đi nhanh lên một chút.
“Em ở một mình không sao chứ?”
“Anh đi đi.” Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Lát nữa Thất Thất sẽ đến, cô ấy sẽ chăm sóc cho tôi.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn, khẳng định, hết sức chắc chắn. Anh cứ đi đi.” Đứng đây hoài không đi, người ta không biết, không khéo còn tưởng rằng anh rất quan tâm tới cô đấy chứ.
“Được rồi.” Cố Học Văn đứng dậy sửa sang quần áo: “Tôi đã lưu số vào điện thoại của em. Có việc gì thì lập tức gọi cho tôi.”
“Biết rồi mà.”
Vẻ mặt ước gì anh đi au đó của Tả Phán Tình làm trong lòng Cố Học Văn vô cùng khó chịu. Chỉ là nghỉ làm ba ngày nay, công việc của anh giờ chắc đã chất thành một đống lớn–
Cuối cùng Cố Học Văn vẫn đi làm. Phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh, cũng làm Tả Phán Tình thư thái. Đi là tốt rồi. Anh ta ở trong này, cô thật sự không được tự nhiên.
Không bao lâu, Trịnh Thất Muội đã tới. Váy dài áo hai dây màu cam, bên hông đeo thắt lưng phong cách Bohemian. Dưới chân là dép xỏ ngón cao gót.
Vừa vào cửa liền làm cho Tả Phán Tình lé cả mắt.
“Cậu đến thăm bệnh, hay là đi biển diễn thời trang vậy?”
“Cả hai.” Trịnh Thất Muội tháo kính râm xuống, tao nhã vén mái tóc dài gợn sóng, ngồi xuống bên giường: “Vừa rồi trên đường vào đây, ít nhất có có mười lăm anh đẹp trai, nhìn chằm chằm tớ đó.”
“Cậu lại xạo nữa đi.” Tả Phán Tình nghe không nổi nữa: “Tớ còn không biết cậu sao? Cho dù trước mặt xuất hiện một trái táo nứt hay dưa chuột thúi, cậu cũng nói là đẹp trai thôi.”
“Không mười lăm, thì cũng được mười người.” Trịnh Thất Muội xách cái túi to quơ quơ trước mặt Tả Phán Tình: “Đừng nói tớ không có lương lâm nha. Hàng mới. Còn chưa mang ra bán, đã đem đến cho cậu xem trước.”
Lấy ra một cái váy dài quơ quơ trước mặt Tả Phán Tình: “Con mắt của mình không tồi chứ.”
“Tốt, thật sự không tồi.” Mắt mua hàng của Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình luôn luôn rất yêu thích: “Váy này thật khá đó.”
Tiếc là đang nằm bẹp trên giường, muốn thử cũng không được.
“Thích không?” Trịnh Thất Muội giả vờ đem váy cất vào trong túi, một lần nữa nhìn Tả Phán Tình: “Nói đi. Tại sao lại bi thương? Lại còn bị thương đến nỗi nhìn thấy tớ cũng không thể ngồi dậy đón tiếp một chút. Đủ thấy rất nghiêm trọng rồi.”
“Đừng nói nữa.” Tả Phán Tình cảm thấy chính mình thật là xui xẻo, sớm biết thế thì hôm qua đã không ra mở cửa.
“Chờ chút.”Trịnh Thất Muội sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng thập phần quyến rũ: “Hôm qua lúc đi mua hàng tớ nghe được một câu chuyện cười. Cậu có muốn nghe không?”
Tả Phán Tình liếc cô một cái: “Lần nào cũng như vậy, thích thì nói, không thích thì thôi.”
“Khụ.” Trịnh Thất Muội giơ cao khóe môi: “Hỏi: Có một cô gái vừa mới cưới ngày hôm sau choáng váng đến gặp bác sĩ. Bác sĩ hỏi: tại sao? Đáp: uống 20 viên thuốc tránh thai. Lại hỏi: tại sao không đọc hướng dẫn sử dụng? Lại đáp: Có đọc chứ sao không, trên đó viết mỗi lần uống một viên.”
Vừa dứt lời, Trịnh Thất Muội liền cười ngặt nghẽo. Vỗ vỗ giường run run giọng nói: “Nói đi, câu uống bao nhiêu viên rồi?”
“Trịnh Thất Muội–”
Tả Phán Tình giơ tay muốn đánh Trịnh Thất Muội, bởi vì quá kích động lại quên mất thương tích sau lưng, cơ thể mềm nhũn, lại ngã xuống dưới.
Trịnh Thất Muội ngưng cười: “Xem chừng, cậu nghe hiểu rồi. Ha ha, quả nhiên kết hôn xong là không còn thuần khiết nữa nha.”
Tả Phán tình cười không nổi, vẻ mặt đau đớn: “Đừng cười nữa, đi gọi bác sĩ giúp mình đi, đau quá.”
—–
Hết chương 89