Chương
Hoắc Dung Thành bóp tắt tàn thuốc, lạnh lẽo phun ra ba chữ: “Bắt đầu đi”
Tất cả mọi người đều hiểu, lời này là nói với Mộ Tư Đồng.
Trong lòng Mộ Tư Đồng càng hiểu rõ, đó là cuộc cá cược anh ta đề ra.
“Cậu Hoắc, chỉ là nói đùa mà thôi, làm gì mà phải nghiêm túc như vậy chứ, đúng không?”
Anh ta ngại ngùng mỉm cười.
Rất có ý giả bộ ngớ ngẩn để đánh trống lảng.
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành híp mắt lại, trong ánh mắt đen sâu thẳm hiện lên sự lạnh lẽo: “Nói giỡn? Tôi không nói giỡn với cậu, làm sao, tính nuốt lời à?”
Mộ Tư Đồng im lặng.
“Cậu tự làm, hay để tôi làm cho?”
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu, tiếp tục ép hỏi, vốn dĩ không có ý buông tha.
“Tôi làm!”
Mộ Tư Đồng nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Hoắc Dung Thành nhướng mày lười biếng dựa vào sô pha, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ đợi.
“Bốp bốp bốp ——”
Tiếng bàn tay tát vào má vô cùng vang dội.
Nghe âm thanh vang dội ấy, Tô Tú Song cảm thấy thoải mái và vô cùng hả giận.
“Điều kiện cá cược, hình như còn nưa…
Trên mặt Hoắc Dung Thành không có cảm xúc gì, bình tính mà lạnh nhạt mà nhắc nhở anh ta.
Mộ Tư Đồng tức giận, cả thân như ngọn lửa cháy bừng bừng: “Hoắc Dung Thành, cậu đừng quá đáng!”
“Cạch ——” Chén trà trong tay bị Hoắc Dung Thành đập mạnh lên bàn, anh lạnh lùng nói: “Điều kiện là do cậu đề ra, chơi không được thì đừng chơi, ai bảo cậu tự bày ra?”
“Được, được rồi, tôi kêu!”
Cả người Mộ Tư Đồng như máu chảy ngược, sắc mặt đỏ lên nhìn Hoắc Dung Thành, suýt nữa cắn vào lưỡi: “Ba bai”
Cuối cùng, anh ta xoay người đi ra ngoài.
Thấy thế, Lương Mật Điềm cúi đầu, nhanh chóng đi theo sau anh ta.
Tô Tú Song nhanh tay lẹ mắt đi qua giang tay ra cản hai người lại: “Xin lỗi tôi!”
Mộ Tư Đồng đang nổi nóng, trong mắt toàn màu đỏ tươi: “Cút, có tin ông đây đánh chết cô không?”
Hoắc Dung Thành giơ chân đá vào bàn, tách trà và bình hoa rơi vỡ đầy đất, sắc mặt anh thâm trầm, lạnh lùng nói: “Điếc?”
Mộ Tư Đồng nhìn chằm chằm vào Tô Tú Song, ánh mắt thâm độc như muốn xé rách cô: “Xin lỗi”
Hoắc Dung Thành thờ ơ đảo mắt.
Lương Mật Điềm giật mình, cơ thể nhịn không được lạnh run lên, vội vàng nói: “Xin lỗi”
Hoàn toàn không thấy được vẻ ương ngạnh kiêu ngạo lúc trước.
Cố Hàn mở cửa ra, để họ đi.
Mới ra khỏi phòng trà, Mộ Tư Đồng lập tức đánh Lương Mật Điềm vô cùng tàn nhãn.