Chương
Hai người đi cách nhau rất gần, thậm chí cô có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng từ trên người anh.
Cô hơi ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với sườn mặt của anh.
Do dự một lúc lâu, Tô Tú Song mới nhấp môi, nhẹ giọng phá vỡ sự im lặng: “Cảm ơn anh!”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành rũ mắt xuống nhìn cô: “Hả?”
“Cảm ơn vì đã tin tưởng tôi, tra camera giúp tôi, để tôi cho Charles uống thuốc” Cô nói từ từ.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, tay cắm trong túi quần tây, nhìn chằm chằm vào cô, găn từng chữ: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tin tức này bị truyền ra, tôi sợ mất mặt!”
Tô Tú Song cũng không tức giận, trả lời với vẻ mặt bình: “Mặc kệ thế nào, tôi cũng muốn cảm ơn anh”
Cho dù xuất phát từ phương diện nào, thì cả căn phòng cũng chỉ có mình anh ta tin tưởng mình!
Bỗng nhiên, Hoắc Dung Thành mở miệng, lãnh đạm hỏi: “Thuốc ở đâu mà có?”
“Hả?”
Tô Tú Song sững sờ.
Sau khi phản ứng lại, hiểu ra anh nói về lọ thuốc mình cho Charles uống.
Cô mở miệng giải thích: “Bà ngoại tôi đã lớn tuổi, nhiệt độ mùa hè lại quá cao, sợ bà ấy bị ngất xỉu, cho nên tôi vẫn luôn mang theo thuốc trong người”
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành phát ra một tiếng cười lạnh: “Đúng là mèo mù vớ phải chuột chết”
Vừa nghe lời này, Tô Tú Song không vui, lẩm bẩm: “Ai quan tâm nó là mèo gì, chỉ cần có thể bắt được chuột thì đều là mèo tốt”
Hoắc Dung Thành đảo mắt qua.
Tô Tú Song ho nhẹ, dời tâm mắt đi.
Người đàn ông này thuộc họ nhà chó sao, tai thính như vậy!
Dường như nghĩ đến cái gì, cô lại khế cắn môi, mở miệng nói: “Khi nào chị của tôi có thể ra?”
Hoắc Dung Thành nhíu mày không để ý đến cô, chỉ nặng nề gọi một tiếng: “Cố Hàn”
Cố Hàn lập tức hiểu ý, gọi một cuộc điện thoại, trâm giọng phân phó gì đó.
Không bao lâu sau, Tô Tú Song nhận được điện thoại của Tô Trọng Quân.
Ông ấy nói bằng giọng điệu kích động khó nhịn, vô cùng hưng phấn nói với cô, cục cảnh sát đã gọi tới nói đi đón người về nhà.
“Con biết rồi, cha đi đường nhớ chú ý an toàn, sau khi về nhà thì nhớ gọi điện thoại cho con”
Tô Tú Song không yên tâm dặn dò.
Một tiếng sau, ngồi xe về nội thành.
Không khí trong xe vẫn yên lặng như Khuôn mặt Hoắc Dung Thành thâm trâm, nâng notebook lên, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ hai cái, dường như đang làm việc gì đó.
Tô Tú Song thấy hơi nhàm chán, đeo tai nghe vào nghe nhạc.
Tốc độ xe rất nhanh, hơn nữa cô vẫn luôn nhìn vào điện thoại, chỉ trong chốc lát đã cảm thấy choáng váng đầu.
Cô không tự chủ được nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, trên vai như có thứ gì đè nặng, Hoắc Dung Thành nghiêng đầu qua nhìn.