Chương
Nghĩ đến đây, mặt cô đỏ bừng.
Cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, Tô Tú Song giơ tay lên không ngừng quạt gió, cố gắng làm cho mình không suy nghĩ linh tinh nữa, thân thể cô cũng không được tự nhiên mà vặn vẹo hai cái.
Ai mà biết được, “bang” một tiếng, đầu của cô đã đập vào cằm của Hoắc Dung Thành.
Âm thanh rất lớn, nghe có vẻ đụng không nhẹ lắm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ánh mắt u ám của Hoắc Dung Thành trực tiếp bắn về phía cô. Anh lạnh lùng, không hài lòng nói: Động đậy cái gì?”
“Anh cách tôi gần quá, cổ tôi hơi ngứa.
Tô Tú Song cắn môi, dứt khoát nói, nhưng mà thanh âm lại rất nhỏ.
Hoắc Dung Thành lạnh mặt, môi mỏng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
Cuối cùng Tô Tú Song cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thoải mái chơi đùa.
Hoắc Dung Thành khoanh chân dài ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, không để ý đến âm thanh làm người khác khó chịu của mạt chược.
Một giờ sau, đống tiền dày cộp bên cạnh Tô Tú Song chỉ còn lại hai ba tờ.
Ba người còn lại mãn nguyện đứng lên.
“Quả nhiên là tay mơ, tôi tặng cô một biệt hiệu nhé, vua sát bài.”
Hàn Văn Thiên thậm chí còn đặt cho cô một biệt danh rất tử tế.
Nam Cố Trạch liếc mắt nhìn, nhẹ nói: “Cậu hai Hoắc ước chừng bị thua mất nửa triệu.”
“Ừ” Mộ Dương Phi sau lưng gật đầu, sau khi tính toán cẩn thận nói: “Chỉ có hơn chứ không kém”
Tô Tú Song nhìn chằm chằm vào tay cô không tin nổi, tay cô thối đến mức . cũng không còn?
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cao giọng nói với Hoắc Dung Thành đang chợp mắt trên sô pha, “ Cậu hai Hoắc, hôm nay cám ơn cậu hôm nay đã phân phát của cải, đây xem như là lì xì năm mới nhé”
Hoắc Dung Thành ở trên sô pha không có phản ứng gì.
Ba người bọn họ trực tiếp xoay người rời đi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song cắn môi, quay mặt lại, yên lặng liếc nhìn người đàn ông trên sô pha.
Anh không có chút phản ứng, cũng không phát ra âm thanh nào, im lặng đến mức có cảm giác không tồn tại.
Suy nghĩ một hồi, cô cầm hai tờ tiên mỏng manh bước tới, đứng trước mặt anh, chọc nhẹ ngón tay, “Nè, của anh đây, còn lại hai tờ. “
Hoắc Dung Thành khó chịu xua tay.
Tiền trong tay cô bị đập xuống đất.
Ngay lập tức, ngọn núi lửa trong lòng Tô Tú Song lập tức phun trào, cô tức giận nói “Tôi đã nói trước rằng tôi không chơi rồi, anh cứ nhất quyết bắt tôi phải chơi. Mặc dù thua rất thảm nhưng anh vấn là người chịu trách nhiệm chính chứ?”
Hoắc Dung Thành vẫn im lặng.
Tô Tú Song nhướng mày, đè nén tính tình, cảm thấy người đàn ông hôm nay có chút không bình thường, thậm chí có thể nói là bất thường.