Chương
Hỏng bét rồi !
Không còn cách nào khác, cô bỏ hai tay ra, nhãn nhục mà bắt đầu lần lượt cởi từng cúc áo của người đàn ông.
Khuôn ngực màu đồng dần dần lộ ra, cơ ngực phát triển mạnh mẽ, thậm chí còn có rãnh.
“Đúng là đòi mạng mà.”
Tô Tú Song tự lẩm bẩm một mình.
Cô đỏ bừng mặt, cắn môi tiếp tục cởi bỏ bộ vest và quần tây.
Khi chạm vào khóa kéo của quần âu, hai má cô nóng bừng, càng kéo xuống, đầu ngón tay càng run lên, cô chỉ sợ sẽ chạm vào nơi không nên chạm.
May mắn thay, bàn tay vẫn ổn định, không hề run rẩy.
Thuận tay kéo quần dài ra, Tô Tú Song vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Đây là lần đầu tiên cô cởi quần cho một người đàn ông, thật là xấu hổi “Trời lạnh mùa đông, không mặc quần giữ nhiệt, thế mà lại chỉ mặc quần lót và quần âu, chẳng trách bị cảm lạnh, đúng là đáng đời!”
Cô nghĩ thầm, ném hết đống quần áo bẩn vào phòng tắm, sau đó lại bưng thêm một bát cháo.
Lần này, người đàn ông không giở tính khí nữa, có lẽ do cô đút rất nhiều kẹo, nên uống hai ba ngụm, cả thuốc và cháo, đã thấy được đáy.
Tô Tú Song ngủ liền một giấc, sau khi rời giường, cô bèn thuận tiện làm cơm tối.
Cô rất kiên nhãn hầm cháo chà là đỏ. Trong lòng nghĩ dù sao hôm nay cũng là ngày mùng Tết, do đó cô liền chuẩn bị một bàn thức ăn thật thịnh soạn.
Loay hoay một hồi, cô lên lầu, mở cửa bước vào phòng ngủ.
Người đàn ông nhắm chặt mắt, vẫn còn đang ngủ.
Tô Tú Song cúi người xuống, giơ tay đặt lên trán anh.
Xúc cảm mềm mại, lạnh lẽo chạm vào trán, còn có hương chanh xộc vào khoang mũi, hầu kết Hoắc Dung Thành lăn lộn, sau đó anh mở bừng mắt ra.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tô Tú Song sửng sốt, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
“Cô đang làm cái gì?”
Đôi môi mỏng của anh giật giật, giọng nói khô khốc, khàn khàn, pha chút lạnh lẽo. Đôi lông mày anh cau lại.
“Anh bị cảm, tôi đến xem xem nhiệt độ của anh có giảm xuống hay không”
Tô Tú Song ho khan một tiếng, cô thấy không tự nhiên khi bị bắt gặp.
Cảm giác như bị điện giật, cô nhanh chóng rút tay về. Cô thẳng lưng và đáp: “Nhiệt độ của anh đã trở lại bình thường rồi. Hơn nữa, bữa tối đã chuẩn bị xong, anh có muốn ăn một chút gì không? “
Hoắc Dung Thành không để ý đến cô, trực tiếp mở chăn ra.
Nhìn thấy tình hình này, Tô Tú Song xoay người bước ra khỏi phòng.
Rốt cuộc bây giờ trên người anh chỉ còn lại có một cái quân lót.
Cô tăng nhanh bước chân, cô cảm thấy như đằng sau có một con sói độc ác đang đuổi theo cô vậy.