Chương
“Vậy tại sao anh không bật đèn lên?”
Nhịp tim của Tô Tú Song vẫn chưa trở lại bình thường.
“Khi tôi làm việc, không đến lượt cô đến khoa tay múa chân”
Hoắc Dung Thành kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay thon dài, giọng điệu thâm trâm mà khinh thường.
Tô Tú Song nhắm hai mắt lại, chịu thua.
Anh chính là ông trời, làm cho ông trời vui vẻ là được rồi.
“Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa. Cô chột dạ sợ hãi như thế này, có phải vừa ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác hay không, hử?”
Lông mày của Hoắc Dung Thành khẽ nhúc nhích, mặt không biểu cảm hút một điếu thuốc.
“Anh ngậm máu phun người, vu cáo hãm hại tôi! Giữa đêm canh ba có một bóng người ngồi trên sô pha, không phát ra tiếng động, lại không bật đèn. Ai biết là người hay là ma, có thể không sợ sao?”
Lồng ngực của Tô Tú Song nâng lên rồi lại hạ xuống, đôi môi mím chặt.
“Vẫn biết bây giờ là nửa đêm canh ba, đây chính là gia giáo của nhà họ Tô hay sao?” Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng.
Tự biết mình đuối lý, Tô Tú Song vén tóc ra đằng sau tai. Cô hạ thấp thanh âm, chột dạ nói, “Hôm nay là mùng Tết, tôi phải quay về nhà họ Tô, không cẩn thận quên mất thời gian. “
“Đừng lấy lý do này ra làm cái cớ.
Giờ giới nghiêm của nhà họ Hoắc là giờ tối, nếu cô còn tái phạm một lần nữa, thì cút ra ngoài cho tôi!” Hoắc Dung Thành nheo mắt, trâm giọng, từng chữ từng chữ một cảnh cáo cô.
Giờ đóng cổng?
giờ tối? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song không nói nên lời. Cô vô tình nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình, “Đây không phải vì tôi mà đặc biệt thiết lập giờ giới nghiêm chứ? “
Trong nháy mắt, Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc qua, “ Sao, cô có ý kiến?”
Sống dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu.
Tô Tú Song kìm nén tính tình, nhíu mày, “Tôi không có ý kiến gi, nhưng vạn nhất, xảy ra tình huống đặc biệt thì sao?”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi môi của anh khẽ giật, ‘Đặc biệt, có thể có nhiều trường hợp đặc biệt đến thế à?”
“Chính là những việc xảy ra ngoài ý muốn. Bình thường sẽ có lúc loại sự tình này phát sinh. Một tháng tôi có thể có ba cơ hội trở vê muộn, có được hay không?”
Đôi má cô trắng nõn nà, cắn cắn môi, ngữ khí mềm nhẹ, những lời nói ra đều cẩn thận, dễ nghe.
“Không được…
Hoắc Dung Thành thốt ra hai chữ lời ít mà ý nhiều, từ trên cao liếc nhìn cô, như thể đế vương đang quan sát vạn vật, giọng điệu lạnh lùng lại vô cùng mạnh mẽ, “Còn chưa có bắt đầu, đã bắt đầu tìm lý do, cô, không đủ tư cách để mặc cả với tôi!”
Tô Tú Song nghiến răng, nhưng không có gan phản kháng.
“Đi làm bữa tối”
Anh ta lại trâm giọng ra lệnh.