Chương
Sau đó, lao ra khỏi phòng khách, lên xe đạp điện, biến mất không còn tăm hơi.
Cô đến thẳng bệnh viện.
Bà nội vẫn ngủ say, không có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại, vẻ mặt bình thản nhưng cơ thể ngày càng gầy đi.
Nếu mỗi ngày không thể ăn uống, chỉ có thể dựa vào truyền chất dinh dưỡng để duy trì, nhất định sẽ giảm cân.
Vẻ mặt Tô Tú Song đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của bà, “Bà nội, ngủ đủ rồi thì mau dậy nha, cứ tiếp tục ngủ như thế này, khi nào thì mới dậy được a?”
Thật đáng tiếc, người bà tốt bụng nằm trên giường không thể đáp lại cô.
Đáp lại cô, chỉ có dụng cụ y tế vô tình phát ra âm thanh tích tắc.
Cô khẽ thở dài, bưng hai chậu nước ấm vào.
Ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lau người, rửa mặt rồi bắt đầu cắt móng tay cho bà.
Cô rất kiên nhẫn, không nóng nảy gì cả.
Sau khi hoàn thành việc này, bắt đầu đọc lại tờ báo yêu thích của bà, từng chữ một, rõ ràng và tròn trịa.
Mãi cho đến khi màn đêm tối dần, ánh trăng treo trên bầu trời đêm, cô mới vén chăn và rời đi.
Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, ngón tay của người trên giường dường như khế run, nhẹ đến nỗi không nhìn kỹ cũng không thấy được.
Một ngày không ăn gì, Tô Tú Song có chút đói bụng liên đi chợ đêm gần đó.
Trong không gian thoáng đãng, hương thơm vương vấn, cuộc sống ồn ào, náo nhiệt.
Tô Tú Song đã lâu rồi không đi chợ đêm.
Mỗi món đều ăn, cắn một miếng, khỏi phải nói, rất ngon.
Cô mãn nguyện cười, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Nhưng mà sức ăn của cô cũng có hạn, đến cuối bữa thì vẫn còn lại một nửa, khá lãng phí.
Võ bụng, Tô Tú Song lấy điện thoại di động ra kiểm tra, lúc vô tình nhìn thời gian trên màn hình, cô vỗ trán một cái, chết rồi, giờ đóng cổng!
Giờ đóng cổng là mười giờ, bây giờ là chín giờ ba mươi.
Ngay cả khi cô đi xe đạp điện, cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ từ trung tâm thành phố mới đến được nhà họ Hoắc, cô chắc chắn sẽ không thể về kịp!
Trong lòng đang cầu nguyện tối nay Hoắc Dung Thành sẽ không trở vê, Tô Tú Song vừa lái xe đạp trở về.
Từ xa, Tô Tú Song nhìn thấy đèn nhà họ Hoắc sáng rực, trong lòng lập tức có một dự cảm xấu, tim đập loạn.
Cô nhẹ bước vào biệt thự, khom lưng nín thở không dám phát ra tiếng động.
Hoắc Dung Thành đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh cởi bỏ áo khoác và cà vạt, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng. trên tay đang cầm một điếu thuốc, toát lên vẻ gợi cảm và quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Ngọn lửa nhảy lên, khói trắng bốc lên che kín khuôn mặt trong đó là cảm xúc sâu thẳm khó lường.
Tô Tú Song níu lấy góc áo, từ từ tiến từng bước nhỏ.
Đột nhiên ánh mắt chuyển qua, Hoắc Dung Thành híp mắt, lạnh lùng trâm giọng, ‘Đến đây!”
Trái tim sợ hãi đập loạn xạ, đầu gối của Tô Tú Song trở nên mềm nhũn, suýt nữa ngã quỳ trên mặt đất.