Chương
Liễu Uyển Như nhìn cô chằm chằm, vừa kích động vừa tức giận, vươn tay muốn xé rách khuôn mặt này ra.
Tô Tú Song cũng không khách khí không ngừng phản kích, nắm tóc của cô ta nhanh hơn Liễu Uyển Như một bước, “Người hâm mộ của cô đã quen chiều cô, tôi sẽ không chiều cô, đều là lần đầu tiên làm người, cô làm gì với tôi thì tôi sẽ làm y như vậy với cô.”
Lương Giai Tư đứng bên cạnh, không có ra tay ngăn cản, trên mặt lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
“Một con chó còn có thể dám ngang ngược như vậy? Không phải là dựa vào việc ngủ với đàn ông mới tiến vào nhà họ Hoắc sao? Cô thì tính là cái dạng gì?”
Liễu Uyển Như mắng chửi người thật độc ác lại còn khó nghe.
“Tôi chỉ ngủ với một người đàn ông, nên tôi mới bước chân vào nhà họ Hoắc, còn cô ngủ với nhiều người như vậy, nhưng đáng tiếc nửa bước chân còn chưa bước được vào nhà giàu.”
Tô Tú Song chế nhạo, cuối cùng nói: “Còn có, đừng nói chuyện với tôi, tôi thích sạch sẽ.”
Liễu Uyển Như miệng đắng chát, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân run rẩy.
Thấy cô ta im lặng, Tô Tú Song cuộn túi ngủ ném vào góc, định ngủ cả đêm.
Liễu Uyển Như chưa bao giờ phải chịu đựng loại bực bội này, cô ta định xông tới một lần nữa, nhưng lại bị Lương Giai Tư nắm lấy cánh tay, cô ta nhỏ giọng nói: “Cẩn thận chọc tức anh Hoặc.”
Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú và cao quý của người đàn ông kia hiện lên trong tâm trí cô ta, đặc biệt là đôi mắt của anh khiến cô ta lạnh sống lưng.
Liễu Uyển Như vô thức nuốt nước bọt, không tình nguyện thu tay lại, không đi gây chuyện nữa.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau.
Tô Tú Song không ngủ được nhiều, tinh thần thấp thỏm, tuyết đọng bao phủ, đường đi lên núi có chút khó khăn.
Liễu Uyển Như và Lương Giai Tư cũng không khá hơn, căn bản là không thể đi lại được.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hối hận đến ruột đều xanh.
Dọc đường đi, trước khi màn đêm buông xuống, đã lên đến lưng chừng núi mà không hề hay biết.
Gió càng lúc càng mạnh, lẫn vào đó là những bông tuyết.
Bọn họ dừng lại, quyết định cắm trại tại chỗ này.
Nam Cố Trạch và Mộ Dương Phi đang tìm một nơi để dựng lều.
Trên mặt mang theo nụ cười, Hàn Văn Thiên nhìn Hoắc Dung Thành và Tô Tú Song, “Có thể phiền vợ chồng hai người đi hái mấy cành khô về đây được không?”
Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Dung Thành thâm thúy nhìn anh ta.
“Anh hai à, tiếp theo chúng ta sẽ phải tiếp nhận cuộc sống khổ cực cùng dơ bẩn, nếu không chúng ta đổi lại, tôi sẽ đi hái cành cây để lại nơi đây cho cậu.”
Khóe miệng Hàn Văn Thiên nhếch lên, nụ cười trên miệng anh ta ngày càng rộng: Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, xoay người đi về phía trước.
Tô Tú Song vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, ngồi tại chỗ, bất động.
Không nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Hoắc Dung Thành đột ngột quay người lại, vẻ mặt đen thui nhìn Tô Tú Song.