Chương
Bị đâm vào xương sườn, Lưu Mộ Liên liên mắng chửi nặng nề hơn: “Một phần vạn mày cũng không sánh nổi với chị mày, thật là một con chó, sao không bị xe đụng chết đi!”
Lời nói ra khó nghe đến cực điểm.
Tuy rằng cô đã quen bị mắng, thế nhưng ngay trước mặt hết thảy người làm nhà họ Hoắc mà bị nguyên rủa như vậy, trái tim Tô Tú Song đau nhói.
Nước mắt cũng không khống chế được, lặng lẽ rơi xuống.
“Trên địa bàn nhà họ Hoắc, ai cho bà dám làm càn như vậy?” m thanh của Hoắc Dung Thành không nhanh không chậm từ phía sau vang lên.
Nghe vậy, Lưu Mộ Liên sững sờ, quay người nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy người đàn ông sắc mặt nặng nề, đang lạnh lùng nhìn bà ta.
Độ ấm trong căn phòng rất thích hợp, thế như Lưu Mộ Liên cảm thấy như có một cỗ hơi lạnh đóng băng bà ta, cả người lạnh lẽo không thể động đậy: Tô Tú Song cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới Hoắc Dung Thành đột nhiên trở về.
Sau khi lấy lại tinh thân, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt, càng cảm thấy ở trước mặt anh cô không ngóc đầu lên nổi.
Lưu Mộ Liên sửa sang lại sợi tóc ngổn ngang, không thèm để ý đến Tô Tú Song, da mặt dày nhìn về phía Hoắc Dung Thành.
“Cậu Hoắc đã về rồi” Bà ta tha thiết lại nịnh bợ.
Thân là con rể của mình mà còn phải gọi là cậu Hoắc, hết cách rồi, ai bảo thân phận người ta cao quý.
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành lạnh lẽo cứng ngắc, rút một điếu thuốc ngậm trên môi mỏng, lạnh lẽo nhìn về phía quản gia Trương: “Loại người nào cũng có thể dẫn vào nhà à, ông hồ đồ rồi phải không?”
Quản gia Trương cung kính nói: “Vâng thưa cậu hai, tôi ngay lập tức ném ra ngoài.”
Lưu Mộ Liên sững sờ.
Không chờ bà ta kịp phản ứng, quản gia Trương đã kêu hai bảo vệ, nhấc Lưu Mộ Liên lên trực tiếp ném ra ngoài.
Trong phòng khách khôi phục yên tính.
Tô Tú Song hít mũi, quá mất mặt, đầu cô cúi thấp xuống, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Bị người ta bắt nạt ngay ở nhà mình, cô cũng có tiền đồ thật. Hoắc Dung Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn người phụ nữ như con rùa đen rút đầu.
“Bà là mẹ của tôi, bà đánh tôi lẽ nào tôi cũng phải đánh nhau chết đi sống lại với bà sao?”
Tô Tú Song hé môi, bi thương lại khổ SỞ.
Hoắc Dung Thành trâm mặt, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn, giữa lông mày lộ ra khí lạnh.
Anh nhìn qua nước mắt như hạt châu trên mặt cô, cau mày, ngón tay dài có khớp xương rõ ràng kéo khăn lụa xuống ném thẳng vào cô.
“Cảm ơn”
Tô Tú Song cầm lấy khăn lụa, lau một cái trên mặt: ‘Khăn này nhãn hiệu là gì, tôi sẽ mua một cái trả lại anh”
“AM, triệu.”
Anh ngồi xuống, nhả khói, đầu cũng không nhìn cô, chỉ lạnh lùng phun ra vài chữ.