Chương
Tô Tú Song sớm đã quen với thái độ lạnh lùng của anh nên không thấy làm lạ, điều đó cũng không ảnh hưởng được tới tâm trạng của cô.
Tay cầm bánh mì, quét một lớp tương lên trên bề mặt, cô ăn một cách ngon lành.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô đi ra phòng khách.
Bên ngoài mưa to.
Cô cảm thấy có chút buồn bực trong lòng.
Ở giữa núi Di Minh của nhà họ Hoắc này, đến cả đường quốc lộ cũng là đường tư nhân của nhà họ Hoắc.
Chỗ này, căn bản không có xe taxi, cũng không gọi xe được.
Người lái xe hôm nay tạm thời đều bị điều đi hết rồi, cô chỉ đành thở dài: Lúc này, có người từ phòng khách đi ra, lúc Tô Tú Song đi qua đó xem thì liền bị một trận gió lạnh thổi qua.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành lạnh lẽo, mặc một chiếc áo choàng đen dài tới mắt cá chân, lộ ra ống quần màu xám nhạt.
Vạt áo anh tung bay theo gió, vừa đi vừa mang bao tay đen, người giúp việc theo sát cạnh che ô.
Khí thế thật mạnh mẽ, lạnh lùng quá !
Anh vẫn chưa đi đến bên xe thì Cố Hàn mặc bộ tây trang đen kia sớm đã mở cửa xe, lặng lẽ đứng đợi.
Tô Tú Song đứng tại chỗ, nhìn thấy một màn này trước mắt.
Xếp hàng nghiêm chỉnh như vậy thật giống như vua xuất cung.
Cô chuyển ánh mắt qua liếc nhìn chiếc xe điện của mình đã bị mưa làm ướt hết, liền cảm thấy bản thân thật thê thảm.
Cô hít sâu một cái, mở ô, đi về phía xe điện.
Mở cốp xe, cô một tay che ô, một tay khó khăn mặc áo mưa.
Trong xe, cách cửa kính màu đen, Hoắc Dung Thành nhìn về phía cô, ánh mắt sâu xa, mở miệng nói: “Lái xe qua đó.”
“Vâng thưa cậu hai.”
Tô Tú Song đến tay vẫn chưa cho vào trong áo mưa được thì quay sang đã thấy chiếc Rolls Royce đỗ bên cạnh mình.
Cửa kính xe hạ xuống, Cố Hàn lên tiếng: “Cô chủ lên xe đi”
Tô Tú Song nhướng mày.
“Mưa to quá, vừa vặn tiện đường, cô lên xe đi”
Cố Hàn lại nói.
Tô Tú Song liếc nhìn mưa, sau đó, đưa tay kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.
Hoắc Dung Thành ngồi đằng sau, cô không dám ngồi chung.
Cửa xe không kéo ra được, cô định lên tiếng thì Cố Hàn đã giành nói trước: “Cô chủ, chỗ này để văn kiện rồi, hay là cô ra phía sau ngồi đi.”
“… Được rồi.”
Tô Tú Song bất đắc dĩ phải ngồi phía sau.
Hoắc Dung Thành không ngẩng đầu, thậm chí đến liếc nhìn cô cũng lười, ánh mắt tập trung xử lý tài liệu trong tay.
Cả người giống như tảng băng lạnh lẽo khiến Tô Tú Song chỉ dám len lén nhìn anh.