Chương
“Loại hương vị này, cũng không giống như là đầu bếp trong nhà đích làm”
An một miếng, đuôi lông mày Hoắc Lăng Tùng hơi hơi nhếch lên, tao nhã nói.
Trương quản gia lên tiếng giải thích, “Cậu ba, toàn bộ những món này đều là mợ Hai làm.”
“Trách không được, hóa ra cô không chỉ thích ăn, ngay cả tài nấu nướng cũng tốt như vậy.’ ánh mắt Hoắc Lăng Tùng sáng lên, nhẹ giọng khen, “Hương vị ngon, hoàn toàn không kém hơn so với đầu bếp, cô có thể suy nghĩ mở một quán cơm tư nhân.”
“Cũng bình thường thôi, bác sĩ Hoắc rất khoa trương, tài nấu nướng như vậy mở quán cơm, có khi mỗi ngày đều bị ném gạch”
Tô Tú Song không có nhìn Hoắc Lăng Tùng, cúi đầu ôn hoà nói.
Mà một bên, đôi mắt Hoắc Dung Thành híp lại, lơ đãng đảo qua hai người, đáy mắt đen tối hiện lên, giống như lốc xoáy.
“Cô đối với tài nấu nướng của mình có hiểu lầm và nhận thức không đúng rồi, anh hai, anh cảm thấy như nào?”
Nhếch môi, Hoắc Lăng Tùng cười nhạt, ánh mắt chuyển hướng Hoắc Dung Thành ngồi ở bên cạnh, ra tiếng hỏi.
“Cô ấy, rất có tự mình hiểu lấy” Vẻ mặt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, lơ đãng nhìn thoáng qua Tô Tú Song, dịu dàng nói.
Nghe nói như thế, Tô Tú Song ngực phập phồng, âm thầm trừng mắt nhìn người đàn ông liếc mắt một cái, cắn chặt răng.
Ghét bỏ như vậy, đừng ăn!
Cũng không biết là ai, mười hai giờ buổi tối hai ngày trước, còn muốn cô nấu ăn khuya cho, cũng không sợ bị tài nấu nướng hạng của cô độc chết.
“Anh hai.”
Hoắc Lăng Tùng lắc đầu, bất đắc dĩ cười.
Ăn xong bữa tối, Tô Tú Song đi phòng bếp rửa chén, mà Hoắc Dung Thành và Hoắc Lăng Tùng rất khó có nhàn hạ thoải mái chơi cờ.
Dọn dẹp xong phòng bếp, cô chuẩn bị lên lầu, lại bị Hoắc Lăng Tùng gọi lại, “Tú Song, cô đánh tiếp.
“Tôi không biết chơi, còn có việc hai người cứ chơi đi.” Không hề nghĩ ngợi, cô trực tiếp cự tuyệt.
“Ngày mai là sinh nhật tôi, đã đặt nhà hàng rồi, đến lúc đó cô với anh hai cùng đi.” Hoắc Lăng Tùng mời.
“Ngày mai tôi có việc, không nhất định có thể đi, tôi sẽ cố.
“Không có người khác, cũng chỉ mời cô với anh hai, nếu cô không đi, cũng chỉ còn lại tôi và anh hai, hơi vắng vẻ và lạnh lão, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, không mất bao lâu đâu, có thể chứ?”
Giọng nói Hoắc Lăng Tùng lại dịu dàng mời, ánh mắt và giọng điệu đều dịu dàng giống như mưa xuân tháng ba.
Nhẹ nhàng dịu dàng thật sự làm cho người ta không thể từ chối.
Đã muốn nói đến loại tình trạng này, nếu lại từ chối, trường hợp khẳng định sẽ có vẻ rất xấu hổ khó xử.
Nói nữa, anh ta không chỉ có phẫu thuật cho bà nội, cũng giải phẫu cho mình.
Đây là ân tình rất lớn.