Chương
“ A..” Sắc mặt anh trâm xuống, nụ cười tràn ngập sự khinh bỉ, “Nghe có vẻ cô rất hiểu tôi”
“Nếu anh thực sự máu lạnh thì ở sân thượng sẽ không cứu tôi và Trương Trí Thành, còn sắp xếp công việc cho anh ta, giảm bớt chi phí chữa bệnh của vợ anh ta”
Tô Tú Song nhìn vào mắt anh, nói từng chữ.
“Chỉ là một lần bố thí thôi, máu lạnh là bản tính của tôi, thỉnh thoảng ban phát thiện ý không đại diện tôi là người lương thiện, đừng có cho rằng mình hiểu rồi áp vào người tôi, chỉ chứng tỏ cô nông cạn, vô tri thôi.”
Anh nhướn mày, mỗi lời nói ra đều khắc nghiệt cay độc, rất không hợp tình người.
Tô Tú Song không bỏ cuộc, vẫn muốn bám lấy, tay theo bản năng nắm chặt cánh tay anh, “Hoắc Dung Thành, anh có thể giúp Tô Thị một lần không?”
“Không thể! Bỏ ra, cút ra ngoài”
Hoắc Dung Thành dường như đã trở lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp, lạnh lùng, vô tình, đáng sợ.
Tô Tú Song không động đậy.
“Cô còn không cút đi, tôi sẽ ngủ với cô ở đây”
Anh bực bội, không vui đến lời nói cũng thô tục.
Tim Tô Tú Song run lên, cắn chặt môi dưới, vẫn đứng song đôi với anh.
Trước đây anh từng nhiều lần cảnh cáo cô, đừng muốn trèo lên giường anh, anh đối với cô một chút suy nghĩ cũng không có.
Vậy nên cô căn bản không tin lời anh nói.
Ánh mắt anh trở nên vô cùng lạnh lẽo, đường nét trở nên sắc nét và cứng rắn hơn, một chút nhẫn nại cuối cùng còn sót lại của Hoắc Dung Thành cũng biến mất.
Tô Tú Song không kịp nói gì đột nhiên trước mắt quay cuồng, cả người cô bị Hoắc Dung Thành vác lên vai, sau đó cô bị ném ra ngoài.
Tô Tú Song vừa tức giận vừa sốt ruột, tâm sự trùng trùng, cả đêm không chợp mắt chút nào.
giờ sáng, cô lật qua lật lại vẫn không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy đi xuống tầng một.
Vừa mới đến cầu thang đã nhìn thấy con chó săn kia đang nằm phía xa.
Nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tô Tú Song.
Phút chốc, mặt Tô Tú Song trắng bệch ra, cảnh tượng hôm qua như cơn ác mộng xuất hiện trong đầu cô.
Cô nín thở, lưng dựa sát vào tường, không dám động đậy.
Hoắc Lăng Tùng mặc bộ đồ vận động màu đen, đúng lúc vừa mới chạy bộ về.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh có chút dở khóc dở cười, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Bạch”
Con chó săn thu lại ánh mắt, lại nằm xuống sàn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Lưng Tô Tú Song vẫn dính sát vào tường, di chuyển từng bước một, chậm chạp xuống cầu thang.
“Tiểu Bạch thích ăn xúc xích, em có thể chuẩn bị một ít đút cho nó, tạo quan hệ tốt” Hoắc Lăng Tùng vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Tô Tú Song không trả lời mà hỏi lại, “Bao giờ nó đi?”
So với lấy lòng nó, cô càng mong nó sớm rời đi, mau chóng cút về Mỹ.
“Không chắc được, nó là chó của anh hai, cho dù Diệc Phong về Mỹ, nó cũng có khả năng vẫn ở lại đây”