Chương
Anh nhìn từ trên cao xuống, lãnh lẽo liếc hai người, không thể đoán ra được cảm xúc thật của anh.
“Anh hai”
Hoắc Lăng Tùng nói nhẹ.
Hoắc Dung Thành mặt không biểu cam.
“Hôm nay anh dậy sớm thế, tối qua ngủ không ngon ạ?” Hoắc Lăng Tùng nhìn thời gian cảm thấy ngạc nhiên và khác thường.
Theo thời gian biểu của anh hai, sớm nhất thì giờ mới ngủ dậy, bây giờ mới có giờ phút thôi.”
“Ừ”
Vẫn là thái độ lạnh nhạt , chỉ nói một chữ thờ ơ đến cực độ.
Thấy thế, Tô Tú Song nhíu mày, biểu cảm có chút bất mãn, nói thêm một chữ có thể chết hay mang thai, giả vở âm trầm cái gì chứ.
Hoắc Lăng Tùng từ lâu đã thành thói quen, pha một ly cà phê đưa qua, “Cà phê đen, không đường.”
Hoắc Dung Thành nhận lấy, ngồi xuống ghế sô pha, cầm tờ báo trước mặt, tùy ý mà lãnh đạm lật qua vài trang.
“Chào buổi sáng anh hai, anh ba”
Hoắc Diệc Phong đầu tóc như ổ gà, lười biếng ngồi lên lan can tầng , làm thành cầu trượt trượt xuống”
“Cẩn thận một chút”
Hoắc Lăng Tùng nhăn mặt, nhẹ giọng trách mắng.
Hoắc Diệc Phong cười, đôi mắt đào hoa của híp lại, phút chốc đã trượt xuống phòng khách.
Người giúp việc nữa đang bận rộn trong phòng khách đỏ cả mặt, mới sáng sớm đã nhìn thấy ba khuôn mặt đẹp hơn cả nam minh tinh cảm giác máu trong người đã bị rút hết rồi.
Nhìn thấy Hoắc Diệc Phong, Tô Tú Song thấy rất không thuận mắt, cũng không muốn ở lại phòng khách thêm nữa, cô đi thẳng lên phòng.
Đến giờ ăn sáng, cô cũng không đi ăn sáng, ở lì trong phòng giết thời gian.
Tối hôm qua phát sinh chuyện như vậy, bây giờ nếu lại ở cùng Hoắc Dung Thành, cảm thấy có chút khó chịu và ngại ngùng khó mà diễn tả thành lời.
Đại khái sau khi mấy người kia rời khỏi, cô mới ra khỏi phòng, xuống lầu.
Quả nhiên phòng khách trống không, chỉ có quản gia Trương và người làm đang bận rộn.
Tô Tú Song chào hỏi mọi người rồi đi thẳng đến chỗ xe điện của mình.
Cô cúi đầu, lau chỗ ngồi, đột nhiên tiếng động cơ chói tai vang lên, như sắp chọc thủng màng nhĩ đến nơi.
Tô Tú Song cau mày, ánh mắt khó chịu nhìn qua.
Chỉ nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng đỗ bên cạnh, cửa xe hạ xuống, lộ ra một bên mặt và sống mũi thẳng của Hoắc Diệc Phong.
Đặc biệt là khuyên tai kim cương đeo trên tai dưới ánh nắng càng trở nên chói mặt.
“Nhìn cái gì, chỉ vì tôi nhìn cô một cái, cô cho rằng tôi muốn ngồi xe điện của cô?”
Hoắc Diệc Phong cười híp mắt, cái miệng gian xảo như nhặt cỏ đuôi chó ở đâu.
Nghe xong, Tô Tú Song không khách khí mắng, “Cậu đúng là não tàn đến cực điểm, trí tuệ loãng toẹt như khí oxy ở Himalaya.”
“Bổn thiếu gia đến phụ nữ cũng có thể đánh, đặc biệt là bà già như cô”