Chương
Giọng nói vừa mới cất lên, Hàn Văn Thiên đi về phía hai người.
Lễ tân đỏ mặt, “Hàn Thiếu”
“Chị dâu nhỏ, chúng ta không phải hạng người không ăn nổi một bữa cơm, chị thấy đúng không?” Hàn Văn Thiên nói.
“Cậu ăn nổi, tôi không ăn nổi” Tô Tú Song nói thẳng, không cho anh ta chút mặt mũi nào.
Hàn Văn Thiên cũng không tức giận, tiếp tục cười hi hi, “Cậu hai muốn cô đến phòng riêng một chuyến”
“Tôi không đi” Tô Tú Song từ chối.
“Tính tình anh ta cô biết mà, nếu như anh ta không vui, người khác cũng đừng hòng thoải mái, hà tất như thế, đúng không?”
Vừa nói, Hà Vũ Trạch đi tới phía sau Tô Tú Song, đặt hai tay lên lưng cô đẩy về phía trước.
Tô Tú Song bị đẩy vào phòng riêng.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông lười biếng dựa vào sô pha màu đen bằng da thật, ngón tay dài nghịch ly rượu vang, ánh mắt lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở hai người.
Không khí trong phòng riêng lại thay đổi rồi.
“Ai cho cô vào?” Hoắc Dung Thành nói trước, anh phá vỡ sự im lặng trong phòng.
“Lẽ nào không phải anh bảo tôi vào sao?” Tô Tú Song không trả lời mà hỏi lại.
Hoắc Dung Thành nhìn cô, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hàn Văn Thiên, “Bảo cô vào làm gì, ăn no rửng mỡ à”
Lại dám lừa côi Tô Tú Song quay đầu, cắn chặt răng nhìn chằm chằm Hàn Văn Thiên, “Đồ lừa đảo: “Chị dâu nhỏ, đừng kích động vội, tôi là nghĩ cho cô, cô nghĩ xem, cô và cậu hai là vợ chồng, chỉ cần cô mở lời, cậu hai thanh toán giúp cô, lại không phải là việc cỏn con sao?”
Hàn Văn Thiên cười híp mắt.
Hoắc Dung Thành nói, “Không trả được tiền, định ăn cơm bá vương à?”
Nghe xong, Tô Tú Song cảm thấy nhục nhã lạ thường.
“Cái này không thể trách chị dâu nhỏ được, rõ ràng là đối phương coi chị dâu nhỏ là đồ ngu, muốn ăn chặn một bữa ngon.” Hàn Văn Thiên bên cạnh nói chen vào.
Hoắc Dung Thành cười lạnh, “Đây là kết quả của việc cô nhờ Hoắc Lăng Tùng giúp đỡ?”
“Không liên quan gì đến anh” Tô Tú Song nhìn anh chằm chằm, “Cho dù kết quả như thế nào, anh ấy bằng lòng giúp tôi, chứ không giống anh, máu lạnh vô tình, không hiểu lòng người”
Phút chốc, mặt Hoắc Dung Thành tối sầm lại, một luồng khí lạnh ngưng tụ xung quanh anh, “Giúp cô là tình nghĩa, không phải bổn phận, trước mặt tôi đừng có đem cái trò trói buộc đạo đức ra”
Hàn Văn Thiên lén nuốt nước bọt, đột nhiên vô cùng hối hận vì đã đưa Tô Tú Song vào phòng.
Sợ rằng không xem được náo nhiệt và kích thích, đến lúc đó kết cục là chết không toàn thây.
Không khí nhất thời vô cùng căng thẳng.
Tô Tú Song không nói gì, quay đầu định rời khỏi đó.
Hoắc Dung Thành liếc qua.
Hàn Văn Thiên lập tức hiểu ý, anh ta nhanh tay nhanh mắt, chân lại dài, lùi lại một bước trực tiếp chắn lối đi.
“Anh có ý gì?”