Chương
Hàn Văn Thiên liếc nhìn thời gian, mở miệng nói trước: “Bọn anh còn có hoạt động, muốn đi cùng không?”
“Ngày mai còn có hai ca phẫu thuật phải làm, tối nay em cần phải nghỉ ngơi sớm” Hoắc Lăng Tùng cười ngại ngùng, quay sang Tô Tú Song, “Còn chị, có muốn về cùng không?”
“Được thôi” Tô Tú Song gật đầu.
“Anh hai, vậy em đưa chị dâu vê trước đây.”
Hoắc Dung Thành ừm một tiếng, chân mày sắc bén, đi thẳng về phía chiếc xe Rolls-royce màu đen.
Ngồi vào trong xe, Hoắc Dung Thành ánh mắt u ám, liếc nhìn chiếc Bentley màu trắng biến mất ngay trước mắt, tay trái bỏ vào trong quần tây, sự lạnh lẽo tích tụ nơi đáy mắt.
“Vậy không khoa học rồi, không nhờ chồng mình giúp, mà lại đi nhờ chú em giúp, còn chưa nói là, động tác chú em quẹt thẻ cho chị dâu, cũng đúng là đẹp trai ngời ngợi!”
Vừa sờ cằm dưới, Hàn Văn Thiên híp mắt.
Hoắc Dung Thành vốn dĩ trong lòng không được thoải mái, nghe thấy lời này, tâm trạng lại càng thêm bực bội.
Anh ta đá một phát qua, ánh mắt chứa đầy rõ sự đè nén, “Còn nói thêm một chữ nào, thì từ trên xe cút xuống”
Về đến nhà họ Hoắc, đã giờ.
Vừa đến phòng khách, Tô Tú Song liền hỏi Trương quản gia lấy giấy và bút, viết một giấy ghi nợ, đưa cho Hoắc Lăng Tùng đang uống nước.
Ngây nhẹ người, Hoắc Lăng Tùng trả lại, “Chuyện hôm nay, vốn dĩ là do em mà ra, số tiền này không thể để chị trả”
“Em giúp chị làm mối, chị đã rất cảm kích, giấy ghi nợ em cứ cầm lấy trước, sau này chị trả em” Tô Tú Song rất kiên quyết.
Hoắc Lăng Tùng chau mày, “Không trả không được ư?”
“Đúng!”
Lắc đầu, hết cách cười một cái, Hoắc Lăng Tùng không tranh với cô nữa, “Đúng thật là một cô gái nghiêm túc”
“Còn có thể cộng thêm cả lãi nữa nhé, còn nữa, bác sĩ Hoắc, ngủ ngon”
Cô vẫy vẫy tay, lên lâu, giữa đường gặp phải con chó sói lớn đó, sợ đến mức cả người toát đây mồ hôi lạnh.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Lúc Tô Tú Song đến phòng ăn, Hoắc Lăng Tùng đã ngồi vào chỗ.
Duy chỉ không có bóng dáng của Hoắc Dung Thành.
Cô nhướng mày nhẹ, quả nhiên là người đàn ông có cuộc sống đêm phong phú, xem ra là cả đêm không về.
Nhưng, không có Hoắc Dung Thành và cái tên nhóc đó, cô liền có khẩu vị hơn, quả là ăn được nhiều hơn chút.
Hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ.
Trên bàn làm việc chất đầy một đống tài liệu, Tô Tú Song xử lí đến trưa, mới kí tên xong hết tất cả.