Chương
Vài người cùng quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy Hoắc Dung Thành khoác chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm đang đi xuống cầu thang.
Anh vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, ngọn tóc còn vương trên phần ngực của chiếc áo tắm.
Anh hai xuống kịp thời, người phụ nữ đáng chết kia thật may mắn!
Hoắc Diệc Phong cau mày, bỏ tay áo đã xắn xuống, ngồi xuống bàn ăn.
Hoắc Dung Thành cũng ngồi xuống, Tô Tử Thanh liên đưa tờ báo và cà phê đen đã chuẩn bị trước, nhân tiện hỏi: “Anh muốn bao nhiêu thìa đường?”
Hành động và giọng nói của cô mang theo vài phần nịnh hót cùng cảm ơn.
Nhướng mày, Hoắc Dung Thành ngẩng đầu liếc nhìn cô, không nói lời nào, cầm lấy ly cà phê đen nhấp nhẹ một hơi.
Tô Tử Thanh cũng không cảm thấy xấu hổ, tự mình bắt đầu thưởng thức bữa sáng.
“Chậc chậc chậc, chân chó ăn cửa đóng then cài, anh hai của tôi không thích mấy kiểu người nịnh nọt, cẩn thận anh ấy đạp gãy móng heo của cô.”
Thấy thế, Hoắc Diệc Phong tâm tình rất tốt, cười trên nỗi đau của người khác nhìn xem trò cười, giễu cợt nói.
Tô Tử Thanh không muốn nhìn anh a.
Hoắc Lương Nghiên nhấp một ngụm sữa, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua hai người đầy ẩn ý.
Anh cảm thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ hơi khác thường ngày.
Ngoài được cưng chiều từ nhỏ, Hoắc Diệc Phong còn là một thiếu gia chấp nhặt.
Nhìn thấy Tô Tử Thanh phớt lờ không nói chuyện với mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Bắt đầu cố tình chống đối cô.
Tô Tử Thanh ăn rau, anh cũng ăn rau, đũa hai người đánh nhau ở trên không.
Hai người này thực sự là oan gial Khi nhìn thấy điều này, Hoắc Lương Nghiên lắc đầu bất lực.
Nhưng mà, nhà họ Hoắc trước đây quá lạnh lão, bây giờ náo nhiệt như vậy, có không khí gia đình hơn nhiều.
Anh nhìn Hoắc Diệc Phong một cái đầy hung dữ, Tô Tử Thanh cũng không định ăn nữa, đũa chuyển sang món chiên.
Mắt híp lại, đũa của Hoắc Diệc Phong lại duỗi ra.
Khi cả hai đang tranh nhau thì bất ngờ một que chiên bay ra đập vào cốc cà phê của Hoắc Dung Thành.
Cà phê bắn tung tóe, vương khắp mặt và áo tắm của người đàn ông ấy.
“Bụp” một tiếng, anh đặt cốc cà phê xuống bàn một cách nặng nề.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí đông đặc lại.
Tô Tử Thanh thấy trái tim nhảy lên một cái, nhanh chóng rút một ít giấy ăn đưa qua.
Hoắc Dung Thành liếc mắt, không có phản ứng, ánh mắt nặng trĩu, vẻ u ám như mưa giông bão tố.
“Cút khỏi đây nếu không muốn ăn!”
Anh nhăn nhó mở đôi môi mỏng nói.
… Tô Tử Thanh cắn môi, muốn giết chết Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong như điếc, cúi đầu uống sữa.