Chương
Hơn nữa Hoắc Dung Thành thân là chú rể nhưng không xuất hiện, Hoắc lão gia tử cảm thấy mất mặt, liền phong tỏa toàn bộ tin tức.
Vậy nên không thể trách Dư Cảnh Thái không biết mình.
Nghe vậy, Dư Cảnh Thái lại nở nụ cười đầy ẩn ý.
Nếu quả thật chỉ là bình thường thôi, một người đứng trên đỉnh kim tự tháp như Hoắc Nhị gia cái sẽ đích thân ra mặt hay sao?
Chẳng lẽ là tình nhân ư?
“Hy vọng Tô tiểu thư có thể thay tôi nói vài câu lời hay trước mặt Nhị gia, tôi thật sự vô cùng biết ơn” Hắn nói.
“Được. tôi sẽ truyên đạt lại”
Tô Tú Song trả lời.
Hoắc Dung Thành ra mặt, quả thực là một người có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, quả nhiên khả năng không tâm thường.
Tại nhà họ Hoắc.
Hoắc Lăng Tùng ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, nghe được tiếng bước chân, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh hai?”
“Ừ” Hoắc Dung Thành lên tiếng, đem áo khoác ngoài ném ở trên ghế sa lon, liếc anh một cái, “Hôm nay không đi bệnh viện?”
“Hôm nay không có ca giải phẫu, nhưng mà hôm nay anh trở về sớm vậy.”
Hoắc Lăng Tùng giơ cổ tay lên, mới có sáu giờ.
“Ngủ bù”
Hoắc Dung Thành khẽ mở miệng, trâm giọng nói hai chữ, đôi chân dài đã bước đến trên bậc thang, hình như nghĩ đến cái gì đó, hắn quay đầu lại, hỏi, “Hoắc Diệc Phong đâu?”
“Hôm nay cả ngày đều không có nhà, giữa trưa cũng không trở lại, không biết đi đâu rồi”
Hoắc Dung Thành nhướn mày, không hỏi gì nữa mà lên lầu.
Tiểu Bạch lè lưỡi, điên cuồng vẫy đuôi, vô cùng hưng phấn mà đi theo sau mông anh ta.
Hắn không về phòng ngay, mà tới thẳng phòng của Doãn Diệc Phong.
Hai tay ôm ngực, hắn lạnh lùng liếc qua bàn trang điểm, đưa đôi tay quý giá ra cầm lấy một hộp mặt nạ dưỡng da, xoay người rời đi.
Tiểu bạch vẫn hấp tấp theo sát.
Thân hình cường tráng lười biếng mà tựa trên giường, Hoắc Dung Thành nhìn hướng dẫn sử dụng phía sau cái hộp .
Cuối cùng, xé mở gói, anh lấy ra một miếng mặt nạ đắp lên mặt.
Ngay sau đó, anh giơ cổ tay lên xem thời gian, hướng dẫn sử dụng nói để mười lăm phút, sau đó rửa sạch đi.
Cảm giác mát lạnh, ẩm ướt, còn có chút dinh dính.
Hoắc Dung Thành nhíu mày, cảm giác hơi khó chịu.
{ Tiểu Bạch ngoan ngoãn ghé vào cạnh giường, đầu đặt lên trên móng vuốt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chủ nhân một cách hiếu kỳ.
Lúc còn khoảng hai ba phút nữa là được mười lăm phút, tiếng Hoắc Diệc Ị”
Phong liên tục vọng vào “Nhị ca, nhị ca Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hoắc Dung Thành túm mặt nạ xuống, tiện tay quăng ra, trực tiếp ném lên đầu Tiểu Bạch.