Chương
Rửa tay xong, Tô Tú Song trực tiếp đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Thả ra trong tay điều khiển từ xa, Hoắc Lăng Tùng nói khẽ, “Anh hai, em đi vào hỗ trợ”
“ Ừ”
Hoắc Dung Thành hờ hững đáp, cầm lấy điều khiển từ xa, tùy ý chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở kênh tài chính và kinh tế.
Trong phòng bếp.
Tô Tú Song đang nhặt, rửa rau.
“Cần hỗ trợ ư?” tiếng Hoắc Lăng Tùng từ phía sau lưng truyền đến.
Cô bị giật mình, vội vàng khoát tay, “Không cần, bác sĩ Hoắc đi ra ngoài chờ đi, tôi làm xong nhanh thôi”
“Không có việc gì, xem tivi là giết thời gian, giúp cô làm việc cũng là giết thời gian, đều giống nhau thôi. Hiện tại cần tôi làm cái gì nào?”
Lúc đang nói chuyện, Hoắc Lăng Tùng đã vén lên ống tay áo, mặt mày dịu dàng chờ đợi cô phân phó.
“Vậy được rồi.”
Tô Tú Song chỉ vào đống rau phía trước, để cho anh giúp cô rửa rau.
Không nói hai lời, Hoắc Lăng Tùng bắt đầu rửa rau, ánh mắt chăm chú, rửa rau vô cùng nghiêm túc giống như đang làm một việc gì đó rất thiêng liêng.
“Sau đó thì sao?” Anh lau nước trên tay đi.
“Chặt vịt ạ”
Hoắc Lăng Tùng cầm lấy dao, anh chưa từng làm việc này, thế cho nên tuy đã cầm lấy dao nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh nghiêm túc suy nghĩ, nắm dao, làm giống như lúc bình thường làm giải phẫu, trước tiên cắt ở giữa, sau đó bắt đầu bóc tách ra.
Một bên, Tô Tú Song nhìn mà sửng sốt, “Bác sĩ Hoắc, anh đang làm giải phẫu cho con vịt ư?”
“Có vấn đề gì à?” Hoắc Lăng Tùng nhẹ giọng hỏi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song đỡ trán, “Hay là anh đi ra ngoài đi, để đó tôi làm cho”
Đặt hai tay sau lưng anh, Tô Tú Song đẩy anh ra ngoài.
Nghe tiếng, Hoắc Dung Thành ngẩng đầu.
Hoắc Lăng Tùng khẽ cười, “Không biết chặt vịt nên bị đuổi ra ngoài”
“Không phải biết phẫu thuật hay sao?”
Hoắc Dung Thành nhếch mịi, nói với giọng đương nhiên.
“Không giống giải phẫu, phương pháp khác, kỹ thuật cũng khác” Hoắc Lăng Tùng còn cẩn thận hỏi một chút, “Đúng rồi, Trương thúc, Diệc Phong đâu?”
“Đang ở bên ngoài phạt Tiểu Bạch đứng kia kìa.”
Nhìn qua cửa sổ, Hoắc Lăng Tùng thấy Hoắc Diệc Phong đứng ở trong tuyết, nắm lỗ tai Tiểu Bạch, bắt Tiểu Bạch giơ chân lên, dựa vào tường phạt đứng.
Anh không nhịn được bật cười, “Anh hai, buổi sáng anh phạt nó đứng, giờ nó đem Tiểu Bạch ra bắt nạt kìa”
Hoắc Dung Thành thản nhiên nhìn lướt qua, không ý kiến.
Trương quản gia nhìn cảnh trước mắt, vô cùng vui mừng.
Như thế này mới giống một gia đình chứ.