Chương
Trương quản gia cũng đau lòng không thôi, “Tứ thiếu gia, nếu không thì cậu ăn chút gì đi nha”
“Hừ, dù cho tôi có chết đói, cũng sẽ không ăn một miếng nào hết!”
Mắt lại trộm nheo thành một khe hở, liếc mắt nhìn bàn ăn, phát hiện không ai để ý đến mình, nóng nảy lên, dùng chân đạp mạnh ghế sô pha.
Ăn xong bữa tối, Hoắc Dung Thành phải tới thư phòng làm việc.
Hoắc Lăng Tùng cũng trở về phòng, xem xét tình trạng của người bệnh.
Tô Tú Song cũng lên lầu, định thay xong quần áo rồi xuống rửa chén.
Nhìn thấy phòng khách không có ai, Hoắc Diệc Phong đang nằm trên ghế sa lon giả chết lộn nhào một cái như cá chép, chạy thẳng đến bên cạnh bàn ăn.
Cầm lấy bánh cuốn, lại uống hớp bia, thỏa mãn mà kêu, “Oa, thật là ngon!”
Tiểu Bạch nhảy lên dựng lên, lay quần cậu, sốt ruột kêu.
Nghe được được tiếng bước chân từ cầu thang truyên đến, cậu lau mỡ trên miệng, nắm lỗ tai Tiểu Bạch, “Ai cho mày ăn vụng, không sợ bị độc chết hả, một chút ý chí đều không có, sao tao lại có một con chó như mày chứ hả”
Tô Tú Song lành lạnh liếc nhìn cậu ta một cái, dọn dẹp bát đũa trên bàn.
Hoắc Diệc Phong liếm miệng, nhìn đồ ăn bị vứt đi, chỉ cảm thấy đau lòng.
Dọn dẹp xong bát đũa, Tô Tú Song không lên lầu, buổi tối ăn hơi nhiều, lúc này bụng rất căng, có chút không thoải mái, cô định ra ngoài đi dạo một chút.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, bông tuyết nhẹ như lông ngỗng rơi xuống từng lớp thật dày.
Trên đường đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, trên bãi cỏ tuyết đọng một tầng dày, trắng xoá một mảnh.
Đột nhiên, Tô Tú Song nổi hứng muốn chơi.
Cô đi vào bên trong bãi cỏ, bắt đầu lăn quả cầu tuyết, nhìn thấy quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, khóe miệng toét ra độ cong cũng càng lúc càng lớn.
Bình thường ở nhà, chỉ cần tuyết rơi, ba ba sẽ mang theo cô và chị gái cùng nhau làm người tuyết.
Năm nào cũng như vậy, không có ngoại lệ.
Rất nhanh, cô lăn xong đầu của người tuyết, lại làm xong thân của người tuyết rồi đem đầu để lên.
Sau đó, cô nhặt viên đá trên đất, gắn lên mặt người tuyết làm mắt.
“Cho em” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Cô quay đầu lại.
Chỉ thấy Hoắc Lăng Tùng trong tay cầm dâu tây, anh đem dâu tây đặt ở chính giữa, làm thành cái mũi.
Gãi gãi đầu, Tô Tú Song vỗ vỗ hai má đã đông cứng, chỉ vào cái mũi ở chính giữa, “Mũi dâu tây ư?”
“Thú vị mà, đúng không?” Hoắc Lăng Tùng mỉm cười, “Em định dùng cái gì làm cánh tay của nó?”
Tô Tú Song nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cái cây trong sân, cô nháy mắt mấy cái, nhảy lên.
Nhưng vẫn còn thấp hơn một đoạn, cô không với tới được.
Cô có chút buồn phiền, nghĩ, bằng không thì dùng cái khác thay thế.
Thế nhưng, dưới chân đột nhiên bay lên không, cô chưa kịp kêu lên, lại phát hiện thân thể đã bị nhấc bổng lên.