Chương
Gương mặt dịu dàng khế mỉm cười, Hoắc Lăng Tùng không để ý lắm, nhẹ giọng nói: “Trán không nóng nhưng mặt rất đỏ, đợi tôi một lát”
Nói xong, anh rời đi.
Khi quay lại lần nữa, trong tay anh cầm một cốc nước ấm và vài viên thuốc: “Phòng ngừa cảm lạnh, uống đi”
“Tôi không sao, có thể không uống được không?”
Nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay anh, Tô Tú Song nhếch môi, có chút chán ghét và gạt bỏ.
“Đã lớn như vậy mà còn sợ đắng, trên bàn có đường, uống thuốc xong, tôi đi lấy cho cô.” Hoắc Lăng Tùng cầm ly nước, khẽ cười.
Chiếc cốc đã được đưa đến tay cô.
“Bác sĩ Hoắc, anh đừng lập dị như vậy, tôi từ nhỏ đến lớn, chưa từng truyền dịch”
Môi của Hoắc Lăng Tùng cong lên mỉm cười: “Vậy nếu như bị cảm thì sao?”
“Cố gắng chịu đựng. Tố chất cơ thể tôi rất khỏe, quấn chăn cả đêm cho toát mồ hôi, thì khỏi bệnh”
Trong lúc nói chuyện, Tô Tú Song nhét viên thuốc vào miệng, ngậm một ngụm nước ấm, uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Lăng Tùng bị cô làm cho buồn cười: “Mười giờ rưỡi rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Tô Tú Song liếc nhìn bóng lưng người đàn ông, đi lên cầu thang, tiện tay sờ lên gò má ửng hồng.
Vừa đi tới cửa, vừa mở cửa liên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Cô quay đầu lại.
Hoắc Dung Thành nhướng mắt.
Hai người nhìn nhau.
Tô Tú Song không tự chủ được, hai má lại nóng bừng lên, tim nhảy dựng lên, vội vàng quay đi.
“Hãy đem tâm tư đó cất vào đáy lòng cô” Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô đầy ẩn ý, trầm giọng nói.
Trái tim đang đập của Tô Tú Song ngưng lại, hơi hơi sửng sốt: “Là ý gì?”
“Tránh xa Lương Thần một chút”
Khói thuốc tỏa trên môi mỏng: “Đừng suốt ngày thu hút ong bướm, vừa nhìn thấy đàn ông đã muốn quyến rũ”
“Anh bớt ngậm máu phun người, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè” Tô Tú Song tức ứa máu.
“Cô không xứng với cậu ấy, đừng có ý nghĩ không chính đáng, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô”
Anh nhả ra khói thuốc, lông mày lạnh lùng độc đoán, ngón tay thon dài khế búng tàn thuốc, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ tao nhã.
Nói xong anh bước vào phòng.
Ngực anh phập phồng dữ dội. Tô Tú Song nhìn bóng lưng anh đây ác ý.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ anh đã bị cô giết chết không biết bao nhiêu lần.
Trong một giây trước còn hôn cô, trong giây tiếp theo lại xúc phạm cô lạnh lùng.
Đồ khốn!