Chương
“Còn nữa đâu?”
Đôi đũa bỗng dừng lại, Hoắc Dung Thành mặt không chút thay đổi, khuôn mặt trầm lắng, đoán không ra cảm xúc thật trong đó.
“Còn…” Quản gia Trương khựng lại, suy nghĩ kỹ hồi lâu rồi nó: “Mợ hai từ sáng sớm đã đến công ty vẫn chưa thấy về.
“Ai hỏi cô ta?”
Hoắc Dung Thành lên tiếng, vẻ mặt càng ngày càng sâu, lạnh như sương tháng ba, từng tầng từng đợt lạnh lão tuôn ra.
“Hả?”
Quản gia Trương sửng sốt, có chút bối rối khó hiểu.
Lẽ nào người cậu hai hỏi không phải là mợ hai?
“Hôm nay Tiểu Bạch ăn nhiều, có lẽ đã no. Người hầu dẫn cậu ấy đi dạo một vòng” Quản gia Trương lại nói.
Nghe vậy, trái cổ của Hoắc Dung Thành chuyển động lên xuống, sắc mặt càng lộ vẻ âm trâm hơn, vô cùng sốt ruột xua tay.
Thấy thế, quản gia Trương cũng không dám nhiều lời, vì sợ chọc giận anh, vội vàng tránh sang một bên.
Một bàn đầy những món ngon đắc giá, chỉ có một mình Hoắc Dung Thành ngồi thưởng thức.
Anh chỉ ăn hai miếng, không động thêm món gì, cũng không lên phòng trên lầu mà ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách và lật xem tạp chí.
Quản gia Trương cau mày, vẻ mặt lo ngHĩ.
Cậu hai không về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, chẳng lẽ là đang đợi người sao?
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, trong phòng khách có tiếng bước chân vọng đến, Hoắc Diệc Phong bất chợt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn.
Không phòng bị, anh nhìn Hoắc Lăng Tùng mặc áo blouse trắng, hai người nhìn nhau.
“Anh hai, anh đang đợi em sao?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Có chút ngoài ý muốn và vẻ kinh ngạc, Hoắc Diệp Thâm đáp.
“Ừm..”
Một tia mất tự nhiên thoáng qua đáy mắt, Hoắc Dung Thành ôn hòa lên tiếng trả lời, khẽ động đôi môi mỏng, chậm rãi nói: “Bệnh viện hôm nay rất bận ư?”
“Cũng hơi bận. Hôm nay có tổng cộng ba ca phẫu thuật, mới kết thúc”
Duõi người, Hoắc Lăng Tùng cử động cơ và xương cốt có hơi cứng ngắc, sau đó lấy điện thoại ra, mở lên.
Khi nhìn thấy tin nhắn Tô Tú Song gửi tới, con ngươi của anh đột nhiên nhíu chặt lại, đến giọng nói vẫn luôn ôn nhu cũng thay đổi tông: “Anh hai!”
“Sao vậy?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, đặt vội điều khiển từ xa xuống, tiện tay kéo chiếc quần tây đen, hất nhẹ tàn thuốt rơi trên đó.
“Chị dâu đã gửi tin nhắn cầu cứu đến em. Hình như chị ấy đã bị bắt cóc”
Khi nói chuyện, Hoắc Lăng Tùng đưa điện thoại tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hoắc Dung Thành cầm lấy điện thoại, nhìn hàng chữ, sắc mặt trâm lắng, vẻ lo lắng như gió bão bảo phủ giữa hai lông mày.
Dường như giây tiếp theo sẽ là cuồng phong bão táp.