Chương
Hoắc Dung Thành nhướng mày, nheo mắt, nói lời châm chọc: “Ừm, ta đến đây hốt hồn”
Giọng nói này quen thuộc đến khó hiểu…
Tô Tú Song cố hết sức mở to hai mắt, chật vật từ trên giường ngồi dậy, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, làm gì có lão Diêm Vương, rõ ràng là Hoắc Dung Thành máu lạnh, vô tình.
Nhưng anh và lão Diêm Vương thật giống.
Tựa lưng vào đầu giường, tinh thần và sức lực đỡ hơn một chút, cả người cũng không còn mềm nhữn nữa.
Đột nhiên, dường như nghĩ tới điều gì, Tô Tú Song nói: “Hôm nay là thứ mấy?”
“Mợ hai, cô tỉnh rồi, hôm nay là thứ năm.”
Cô giúp việc vừa hay bước vào, nghe câu hỏi liên đáp.
Tô Tú Song hơi nheo mắt, thứ năm, tức là cô đã ngủ hai ngày, mà hôm nay là ngày diễn ra đại hội cổ đông của Tô thị.
Nghĩ đến đây, cô không thể ngồi yên được nữa, dùng tay phải nhấc chăn lên, định ra khỏi giường.
“Muốn tìm cái chết?”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng thốt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt.
Tô Tú Song bị giọng nói đột ngột của một người đàn ông làm cho giật mình, sau khi hoàn hồn cô mới nói: “Hôm nay là ngày Tô thị tổ chức đại hội đồng cổ đông. Tôi phải đi một chuyến” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Không ngờ, mới bước xuống giường, đã “bịch” một tiếng ngã trên mặt đất.
Hai chân không có chút cảm giác như đã bị cắt cụt, hoàn toàn không có chút sức lực.
“Ồ, là chuyên tâm” Hoắc Dung Thành cười giễu cợt, bàn tay khớp xương rõ to, chỉ vào chân cô: “Tính bò tới Tô thị họp sao?
Lồng ngực Tô Tú Song phập phồng, nhìn chằm chằm hai chân không dám tin.
Chân cô chắc sẽ không phải bị phế thật chứ?
Cuối cùng, y tá không kìm lòng lên tiếng: “Mợ hai, chân của cô không sao, bác sĩ Hoắc nói, cô phải tu dưỡng một tuần mới có thể hồi phục”
Nghe vậy, Tô Tú Song bỗng thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, vẫn may chân vẫn có thể dùng được.
“Cảm ơn cô” Cô nhếch miệng cười, nói người giúp việc: “À, phiền cô có thể giúp tôi tìm một chiếc xe lăn tới không”
Cô giúp việc còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Dung Thành bên cạnh đã nheo mắt lại, hiện ra tia sắc bén.
Như bị bóp nghẹn cổ họng, cô giúp việc sợ hãi lắp bắp nói: “Không không không… không có xe lăn”
“Vừa mới nhặt lại được cái mạng nhỏ về, đã sốt ruột muốn tự sát như vậy?”
Hoắc Diệc Phong lạnh lùng chế giếu.
“Dù sao cũng không phải anh cứu tôi. Dù tôi có nhặt được cái mạng này hay không, hay là tiếp tục làm khổ bản thân đi nữa thì cũng là tôi tự làm tự chịu, không liên quan gì tới anh?”
Tin nhắn cầu cứu được gửi đến cho Hoắc Lăng Tùng, người đến khách sạn đầu tiên để cứu cô cũng chính là Hoắc Lăng Tùng, chẳng có chút liên quan gì đến anh ta.
Anh ta có tư cách gì để châm chọc khiêu khích?