Chương
Hoắc Dung Thành nhìn cô chăm chú, thân hình mảnh mai yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, nhưng ý chí lại quật cường, kiên định, so với anh quả thật có vài phần giống hệt.
“Tôi không phải cố ý đối chọi với anh, cũng không phải đang phản kháng hay tự tìm cái chết. Chẳng qua là tôi kiên trì lâu như vậy, muốn gắng sức làm điều cuối cùng, dù cho kết quả cuối cùng là tốt hay xấu”
Hoắc Dung Thành không nói lời nào, ánh mắt chìm xuống, nhưng vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Trong một lúc, căn phòng im bặt.
Đột nhiên, anh cúi người, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông tới gần.
Tô Tú Song mím môi, không thể có tí chịu thua và thỏa hiệp như trước.
Ngay sau đó, cơ thể của cô đột nhiên được nhấc bổng lên, sắc mặt hơi thay đổi, hai tay vô thức ôm cổ người đàn ông, sau khi lấy lại tinh thần, cô bắt giãy dụa dữ dội.
“Không muốn đến Tô thị?”
Anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, hơi thở nông nặc mùi hoóc-môn bao trùm lấy hai người.
Tô Tú Song sững sờ, sau khi khôi phục lại lý trí, vui mừng hung phấn, hai má đỏ bừng vì kích động, không đợi được gật gật đầu: “Đi đi đi”
Hoắc Dung Thành ôn hòa liếc nhìn, bế cô bước ra khỏi phòng.
Cơ thể hai người kề sát, mặt cô úp vào ngực anh, rắn chắc, ấm áp và tràn đầy sức mạnh.
Tô Tú Song hơi nhíu mày, cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô khã động khóe miệng, ho nhẹ một tiếng, nói: “À thì, tôi hơi nặng, hay là ngồi xe lăn đi”
“Lăm lời!” Anh vô cùng nóng nảy, nhíu mày.
Nói nhiều sai nhiều, Tô Tú Song quyết định im lặng, chỉ sợ lại chọc giận người đàn ông, lỡ như đến lúc đó anh ta đổi ý sẽ không được đổi ý định thì toang.
“Biết sai chưa?”
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành thốt ra ba từ không thể giải thích được.
“Hả?”
Tô Tú Song hơi bối rối trước ba chữ không đầu không cuối, cô quay mặt nhìn anh khó hiểu.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của người đàn ông lại trở nên u ám với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được vài phân.
“Sai rồi, sai rồi, tôi thực đã sai, hoàn toàn sai!”
Thấy thế, Tô Tú Song bất chấp tất cả, nhận lỗi trước rồi nói.
“Sao ở đâu?” Anh bước xuống bậc thang và tiếp tục hỏi.
Tô Tú Song không nói lời nào, vẻ mặt ngẩn ra.
Ngay cả bản thân không cô có làm sai hay không cô còn không biết, làm sao có thể biết mình sai chỗ nào?
“Cho cô thời gian suy nghĩ, ra tới xe, tôi muốn nghe câu trả lời của cô cùng với sự kiểm điểm..”
Kiểm điểm cái gì?
Ai kiểm điểm?
Tô Tú Song ngạc nhiên không hiểu ra sao, cả người ngây ra, đầu óc mơ màng.
Ngay khi cô còn đang khó hiểu đã bị anh ôm lên xe, nhẹ nhàng đặt vào ghế sau.
Một tiếng sau, xe dừng trước cửa Tô Thị.