Chương
“Được thôi.” Tô Tú Song thả cốc nước xuống, ngước đầu nhìn ông ta, ánh mắt trong veo bình thản: “Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ”
“Cô nói đi.”
“Đơn hàng gần nhất của Tô Thị là do tôi ký được. Cho nên không cần biết kết quả bỏ phiếu thế nào, tôi hy vọng người cầm quyền sẽ không sa thải công nhân cũ của nhà xưởng.” Cô gắn khẽ từng chữ nói ra yêu cầu của mình.
Vị trí Chủ tịch Tô Thị chắc chắn sẽ không phải là chị, càng không thể là của cø.
Tin đồn công ty trốn thuế đã lan rộng, lại thêm sản phẩm không qua thông qua giám định hóa chất độc hại, chẳng khác nào thêm một đòn chí mạng hoàn toàn hủy hình tượng và sự tín nhiệm của mọi người với hai cô.
“Việc này không khiến Phó chủ tịch Song bận tâm, sau khi bình chọn xong thì việc quy hoạch hoạt động sau này của công ty đều do Chủ tịch mới quyết định, cô không có quyền lợi ra yêu cầu.
Cô cố tình xen vào cũng chỉ phí công thôi, hơn nữa còn là xen vào việc của người khác.”
Cổ đông Trương không hề che giấu sự trào phúng, khinh bỉ của mình.
“Đơn hàng gần nhất của Tô Thị là do tôi đàm phán được, tôi yêu cầu như vậy đâu có gì quá đáng?” Mặt Tô Tú Song trầm xuống, nói thẳng.
“Nếu không phải hai chị em cô gây ra chuyện bê bối kia thì sao công ty có thể rơi vào tình trạng này? Hai người là tội nhân, lấy tư cách gì ra yêu cầu với chúng tôi?
Các cổ đông khác cũng không vui, lên tiếng chỉ trích.
Thời gian gần đây cổ phiếu của công ty vẫn không ngừng hạ giá, bọn họ lỗ không ít, trong lòng mỗi người đều bất mãn với Tô Tú Song, hận cô không sớm cút khỏi công ty.
Tô Tú Song nghe vậy tức đến run cả người.
Hoắc Dung Thành nãy giờ im lặng đứng trước cửa sổ cũng cau mày, dưới đáy mắt là ánh sáng lăng liệt.
“Đủ rồi, những chuyện không đáng kể tạm thời đừng nhắc tới, bây giờ chúng ta chính thức bỏ phiếu…”
Còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng “Râm’ vâng lên.
Cổ đông Trương rên một tiếng, cả người lẫn ghế đổ thẳng xuống sàn.
Mọi người nghe tiếng quay sang nhìn, bao gồm cả Tô Tú Song cũng ngạc nhiên.
Hoắc Dung Thành khoanh tay trước ngực, mắt sâu thẳm, đứng thẳng nhìn xuống cổ đông Trương nằm dưới đất: “Trượt chân.”
… Trượt chân á?
Thiên tài nào trượt chân siêu thế này?
Rõ ràng là cố ý!
“Tôi thấy rõ ràng cậu đến để gây sự đúng không?”
Ngã chổng kềnh ngay trước mặt mọi người, khỏi nói cũng biết cổ đông Trương uất nghẹn cỡ nào.
“Ờ” Hoắc Dung Thành “hiền lành”
liếc ông ta một cái, đáp rất thản nhiên.
Mà cổ đông Trương nghe vậy suýt ngất xỉu tại trận: “Đúng là kỹ nữ xứng chó, tuyệt phối! Nồi nào úp vung nấy, người ngoài lại dám chạy đến Tô Thị tác oai tác quái không coi ai ra gì! Lúc mày nhỏ mẹ mày không dạy mày làm người à?”
“Đúng là chưa được dạy…” Hoắc Dung Thành cười khẩy, từng chữ bật ra lạnh đến xương, chân dài nhấc lên đạp thẳng vào bụng cổ đông Trương.