Chương
Tiểu Bạch vốn ngoan ngoãn ngồi yên vừa thấy người lạ lập tức dựng đứng tai, nhe răng hung ác, sủa ầm ï với Tô Tú Duyên.
Tô Tú Duyên sợ đến mức đứng yên không dám động đậy, mà Tô Tú Song cũng tái nhợt đi. Cô vẫn còn nhớ lần trước bị Tiểu Bạch cắn mấy miếng đây này.
“Mang đi đi.” Hoắc Dung Thành ra lệnh.
Quản gia Trương gật đầu, dắt Tiểu Bạch ra ngoài.
Hoắc Dung Thành trước giờ không đếm xỉa đến ai, thản nhiên đứng dậy đi lên tầng.
Tô Tú Duyên nhìn bóng dáng cao quý ưu nhã của anh, trong mắt đè nén chút chua xót và đau lòng.
Hoắc Lăng Tùng cười rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Tô Tú Duyên, sau đó kéo Hoắc Diệc Phong về phòng.
Tô Tú Duyên không nhìn theo Hoắc Dung Thành nữa, quay sang hỏi em gái: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại cần nghỉ ngơi một tuần? Trông em cũng không khỏe lắm”
“Nhà họ Mộ và ông Trần liên thủ muốn lật đổ nhà họ Tô. Lúc em theo dõi ông Trần thì không cẩn thận bị phát hiện, ông ta bắt cóc em, sau đó Mộ Tư Đồng muốn trút giận thay cho Mộ Đan Nhan nên ra tay với em.” Cả quá trình bị cô gói gọn trong vài câu đơn giản.
“Chị, đừng nói cho ba biết nha, em không muốn ba lo”
“Ừ, em chịu khổ rồi” Tô Tú Duyên gật đầu: “Ông Trần bị bắt rồi, vậy Mộ Tư Đồng thì sao?”
“Chắc là nhà họ Mộ đẩy ông Trần lên làm bia đỡ đạn”
“Hoắc Dung Thành không đòi công bằng cho em à?” Mắt Tô Tú Duyên hơi lóe lên, truy vấn.
Tô Tú Song cau mày, thản nhiên đáp: “Em với anh ấy cũng không thân mật lắm, sao anh ấy phải ra mặt giúp em?”
Tô Tú Duyên nghe vậy thì trong lòng thoải mái hơn nhiều: “Chị chỉ biết Hoắc Dung Thành rất tuyệt vời, lại không ngờ đàn ông nhà họ Hoắc đều xuất sắc như vậy, đúng là một động trai đẹp nha. Sao nào? Em bị mê hoặc chưa?”
“Chị…” Tô Tú Song chỉ có thể kéo dài giọng gọi chị mình.
“Nói thật, ngay cả người kinh nghiệm đầy mình như chị còn hoa cả mắt nữa là, em ngượng cái gì?”
Tô Tú Song đỡ trán, dứt khoát không tiếp lời này, sau đó làm như nhớ ra cái gì, đánh trống lảng: “Chị, chị về rồi thì chuyện của công ty giao cả cho chị đấy.”
“Em thì sao?”
“Thương trường cạnh tranh khốc liệt, anh lừa tôi gạt quá nhiều, em không thích ứng nổi. Em vẫn muốn đi làm đạo diễn hoặc diễn viên hơn.”
Tô Tú Duyên nghĩ một lát rồi nói: “Ngay cả mạng cũng suýt đánh mất, chị không ép em nữa. Nhưng tương lai Tô Thị sẽ thuộc vê em, em có thời gian thì phải học hỏi thêm mảng kinh doanh và quản trị cho chị!”
“Vâng!” Tô Tú Song vui mừng.
Đã lâu không gặp, hai chị em nói mãi không hết chuyện.
Hai tiếng sau, Tô Tú Duyên nói phải về, nhưng ánh mắt vẫn ngóng trông nhìn lên trên tâng, có một loại khát vọng không thành lời.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Dung Thành không xuống tầng thêm lần nào nữa.
Tô Tú Duyên thống vai, buồn bã cười với em gái, gọi lái xe đẩy xe lăn đưa mình ra ngoài.
Lát sau, Hoắc Dung Thành khoác một chiếc áo dạ dài màu đen xuống tầng, định đi ra ngoài.