Chương
Cô cũng có biện pháp của mình với loại trường hợp như thế này, cứ ngồi trong góc, ăn no uống đủ đợi lúc rời đi là hoàn hảo.
Tiếng đàn du dương vang lên, rất nhiều nam nữ đã bước vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ.
“Cô là bạn gái Hoắc Dung Thành à?”“
Một giọng nói vang lên bên tai Tô Tú Song.
Cô nhìn sang, thấy một người đàn ông khoảng hai tám, hai chín, cao lớn điển trai, hơn nữa còn nói tiếng Việt rất lưu loát, có lẽ là con lai.
“Tôi xin tự giới thiệu, tên tiếng Anh của tôi là Brian, tên tiếng Việt là Vân Hạn Văn, con lai, rất vui được làm quen với quý cô. Không biết tôi có vinh dự được mời cô cùng nhảy một điệu không?”
Anh ta bước tới trước mặt cô, tay trái đặt sau lưng, khom lưng đưa tay phải ra ý mời, tư thế tiêu chuẩn, rất lịch lãm.
“Tôi là Tô Tú Song, tôi không biết khiêu vũ, anh có thể đi mời người khác, xin lỗi” Tô Tú Song mất kiên nhãn khoát tay.
“Tôi có thể dạy cô.” Đối phương không nổi giận, chỉ duy trì tư thế kia không đứng thẳng lên.
“Tôi không muốn học” Tô Tú Song từ chối thẳng thừng.
“Quý cô xinh đẹp này, cô như vậy sẽ làm tổn thương tôi đấy. Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ duy trì tư thế này để thể hiện thành ý của mình”
Tô Tú Song cau mày, người này nghe không hiểu tiếng người à? Làm gì dai thế?
Anh ta không đi đúng không?
Cô đi là được ấy gì!
Tô Tú Song nắm váy đứng lên rời đi.
Ai ngờ cô vừa đứng dậy thì Vân Hạn Văn lập tức nở một nụ cười nham hiểm, dùng một tay giữ chặt eo cô, tay còn lại nắm lấy cổ tay cô, cưỡng chế cô vào sàn nhảy.
Tô Tú Song tức giận, nói chuyện cũng không khách sáo nữa.
“Nếu tôi muốn thì sẽ nghe hiểu, không muốn hiểu thì đương nhiên không hiểu”
Vân Hạn Văn cười rất vô liêm sỉ: “Con gái không nên tức giận, tức giận mau già.”
“Liên quan chó gì nhà anh, bỏ tay ra!”
Tô Tú Song nóng nảy, không có tâm tình dây dưa với người này, vỗ mạnh tay anh ta.
Vân Hạn Văn coi như không nghe cô nói gì, tay mạnh mẽ giữ ngang lưng cô, kéo cô sát lại: “Biết biệt danh của tôi là gì khôn?”
“Dai như đỉa hả?” Tô Tú Song châm chọc.
“Cô với Hoắc Dung Thành đúng là ăn ý, biệt hiệu này là anh ta tặng tôi đấy”
Tô Tú Song à một tiếng, gật đầu: “Đúng là danh xứng với thực, cực kì hợp với anh.”
“Lần thứ tám” Anh ta chợt nói.
“Sao cơ?” Tô Tú Song cau mày, không hiểu ý anh ta.
Vân Hạn Văn ra hiệu cô nhìn xuống chân: “Cô giẫm lên chân tôi tám lần rồi, e là giày da của tôi sắp bị cô giãm thủng”
Cô cúi đầu nhìn, không những không bị lay động mà còn muốn cười thành tiếng: “Nếu anh khôn thả tôi ra tôi chắc chắn sẽ giẫm giày của anh thành dép tổ ong.
Cô ghét nhất là bị ép buộc, không thể chịu đựng được.