Chương
Anh ta ngửa đầu cười lớn, để lộ sự tàn nhẫn vô cùng.
Tô Tú Song ngây ngẩn, hai người này có thù oán gì à?
“Được, tôi chờ” Hoắc Dung Thành nói xong cũng lười đối đáp với người này, thấy Tô Tú Song còn cắn tay anh ta không buông thì bực bội: “Cắn chưa đủ à?”
Tô Tú Song lấy lại tinh thân, nhả miệng ra: “Cắn đủ rồi”
Hoắc Dung Thành vươn tay nắm tay cô, bước đến góc rồi tùy tiện rút khăn lụa trước túi ngực ra ném cho cô: “Lau sạch tay với miệng cho tôi.”
“Được.” Tô Tú Song câm khăn lụa nhẹ nhàng lau qua mu bàn tay và môi.
“Làm gì mà không có tí sức nào thế?
Trưa không ăn cơm à?” Hoắc Dung Thành khó chịu hỏi, dưới ánh đèn, gương mặt anh có vẻ vô tình.
“Thì đúng là không ăn cơm. Tô Tú Song ăn ngay nói thật, ngủ một giấc tới một giờ chiều, trang điểm xong liền chạy đến đây dự tiệc, làm gì có hạt cơm nào?
Hoắc Dung Thành hiếm khi bị cô nghẹn cho không nói được lời nào.
Anh dứt khoát cướp lấy khăn trong tay cô, cầm rượu đỏ trên bàn lên thô bạo làm ướt khăn.
Tô Tú Song còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy môi vừa đau vừa tê.
“Shh… Cô suýt xoa một tiếng, không nhịn được lùi về sau một bước.
Người này có bệnh à? Môi cô bị anh cọ rơi một lớp da rồi.
“Có bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt mà còn trốn à?”
Hoắc Dung Thành càng tức giận hơn, dùng một tay giữ gáy cô, mất kiên nhẫn dùng sức lau mạnh.
“Ai trêu hoa ghẹo nguyệt chứ! Anh ta cứ như đỉa đói ấy, bám dai không buông, da mặt còn dày hơn bì lợn, đuổi cũng không đi, tôi phải làm thế nào?” Nhắc tới chuyện này Tô Tú Song cảm thấy vừa tức vừa tủi thân.
“Sau này thấy anh ta thì đi vòng đi.. “
“Đừng lau nữa, có gì bẩn đâu, anh lau sưng hết lên rồi.” Tô Tú Song đau nhe răng, võ lên tay anh một cái.
“Gặm một mồm lông chó còn không bẩn à? Không lau sạch thì tối đừng có vào phòng tôi.” Hoắc Dung Thành nói.
Lông chó…
Tô Tú Song không nhịn được trợn trắng mắt, mồm người này quá độc, sắc bén đến đáng sợ, chọc một cái là thấy máu.
“Hoắc, có thể mời anh nhảy một điệu với em không?” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo cắt ngang hai người.
Tô Tú Song quay sang nhìn.
Cô gái này thật xinh đẹp, tóc vàng gợn sóng, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, mặt rất nét, như búp bê vậy.
“Không được, không có thời gian.”
Hoắc Dung Thành không thương hương tiếc ngọc chút nào, thậm chí không có biểu cảm gì dư thừa, trực tiếp từ chối.
Anna chớp chớp mắt, tủi thân lại vô tội nói: “Hoắc nói dối em à? Anh có bận gì đâu. Nếu anh đã chào hỏi bà nội rồi thì sao không đến nhìn em?”
Tô Tú Song ngạc nhiên nhìn cô ta, chẳng lẽ người này là công chúa của vương thất?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại tin này thì đã nghe người bên cạnh thản nhiên đáp: “Tôi phải ở cùng vợ tôi, bận lắm”