Chương
Ngón tay thon dài cởi cúc áo sơ mi ra, tay áo dính máu dính vào vết thương, anh ta liếc mắt nhìn rồi mạnh mẽ kéo xuống.
Tô Tú Song chịu không được hít một hơi lạnh, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau không chịu nổi rồi.
Hoắc Dung Thành nhướng mi nhìn cô, rồi lại nhìn vết thương trên cánh tay.
Đạn bắn không sâu, hơi nông, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Chóng mặt à?” Anh ngẩng đầu lên và hỏi.
Tô Tú Song hơi bối rối vì câu hỏi của anh, nhưng vẫn thành thật lắc đầu: “Không chóng mặt.”
“Cô đến đây”
Hoắc Dung Thành nâng lòng bàn tay lên, ném con dao trong tay vào lòng Tô Tú Song.
“Đến làm gì?” Tô Tú Song ngẩn người, không hiểu.
Anh nói rất hời hợt: “rạch vết thương ra, lấy viên đạn ra”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng tuỳ tiện, giống như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt, là một ngày nắng ấm.
“Không được, sao có thể chứ, anh bị trúng đạn, phải để bác sĩ lấy ra” Lông ngực cô đập dữ dội, vừa hoảng sợ vừa bối rối, không ngừng xua tay.
“Tôi không sợ chết trên tay cô, cô sợ cái gì?” Ánh mắt Hoắc Dung Thành sâu sắc, trầm giọng nói.
Hàm ý từ chối của Tô Tú Song rất mãnh liệt, cô kiên quyết lắc đầu: “Tôi không thể, làm không được”
Hoắc Dung Thành nhìn vào hai mắt cô, im lặng không lên tiếng, dao hơ trên ngọn lửa một hồi, tay giơ lên rồi hạ xuống, lưỡi dao cắm vào vết thương.
Anh không thể nhìn thấy vị trí cụ thể của vết thương, chỉ có thể quay đầu lại, vết thương ở bên tay phải, chỉ có thể dùng tay trái để làm, quả thực có chút ngược tay và bất tiện.
Cảnh tượng trước mắt quá tàn khốc và đẫm máu rồi.
Tô Tú Song khẽ nhắm mắt lại.
Vài giây sau, cô lại mở mắt ra, hỏi: “nếu không kịp thời lấy viên đạn ra, hậu quả sẽ thế nào?”
“Miệng vết thương thời gian dài không lưu thông máu sẽ dẫn đến bị nhiễm trùng, sưng viêm, bệnh nhiễm trùng máu, phải cắt cụt chỉ…”
“Cô đợi thêm, không được sao? nói không chừng, Cố Hàn sẽ nhanh chóng quay lại”
Hoắc Dung Thành chế nhạo: “Chỉ cần Cố Hàn động đậy một cái thì Vân Hạn Văn sẽ nhìn chằm chằm vào anh ta.
nước Anh là địa bàn của Vân Hạn Văn, anh ta muốn tìm tới đây thì cần có thời gian và sức lực nhất định”
Tô Tú Song sau khi ngập ngừng một chút, cắn răng nói: “Đưa dao cho tôi, để tôi làm.”
Nhướng mày, Hoắc Dung Thành liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm cô: “không phải sợ, không làm được sao?”
“Tay trái của anh không tiện, tôi chịu đựng một chút, vẫn để tôi làm đi” Cô nói tiếp.
Khẽ mím môi, Hoắc Dung Thành hơi kinh ngạc, một chút thưởng thức mà ngay cả bản thân anh cũng không cảm nhận được lướt qua.
Sau đó, ngón tay thon dài véo cằm cô, nhếch môi mỏng: “Đừng sợ, nếu lỡ tay rạch nhiều thêm vài nhát dao, tôi cũng không chết được đâu, mạnh dạn lên.
Đây là đang tăng thêm lòng dũng cảm cho cô hay là miệng quạ thế?
Tô Tú Song phải mạnh mẽ kìm lại sự kích động muốn trợn trắng mắt, không nói gì.
Hít vào, thở ra, thở ra, hít vào …