Chương
Tô Tú Song vốn đã cảm thấy rất oan ức, giờ lại bị mắng như vậy, hốc mắt dần cay cay, tâm trạng cũng trở nên nóng nảy: “Đúng, không sai, não tôi chính là bị anh tha đi mất rồi, đi đến hai ba tiếng rồi mà vẫn không quay lại, ai mà biết được là anh còn sống hay chết rồi, đáng ra tôi không nên đi tìm anh, tốt nhất là nên để cho con chó kia bắn vào tay anh thêm hai phát!”
Ánh mắt của Hoắc Dung Thành hơi ngưng lại, thoáng giật mình, đôi lông mày cũng trở nên cau có.
“Tôi sống hay chết thì cũng không liên quan đến cô!”
Tô Tú Song lúc này cũng đã cứng họng, đành quay mặt đi nhìn sang hướng khác.
Anh ta cau mày, lại liếc cô một cái, không nói lời nào mà kéo hai chân cô qua, tiếp tục hút độc.
Tô Tú Song trì trệ muốn rút chân lại, đúng lúc đó, bàn tay to lớn của Hoắc Dung Thành cũng đã buông ra, anh ta hơi quỳ gối xuống, đưa tấm lưng to lớn về phía cô: “Lên đi”
Tô Tú Song vẫn còn tức giận cho nên không thèm để ý đến, cũng không buồn nhúc nhích chút nào.
Hoắc Dung Thành nhướn mày, quay đầu lại liếc nhìn cô: “Đã nóng nảy, xấu tính xấu nết lại còn cứng đầu”
Nghe vậy, Tô Tú Song tức giận đến mức thở gấp, chỉ thiếu nước ngất đi, so với tính nết của anh ta, thì cô đúng là gặp phải sư phụ rồi, tính tình của cô thì chẳng bằng được một góc của anh ta luôn ấy.
“Lên đi” Hoắc Dung Thành nghiêm giọng.
Cô vẫn bất động, làm như không nghe thấy gì.
Hoắc Dung Thành nhíu mày, bèn cúi xuống, vòng tay qua cái eo mảnh khảnh của cô, trực tiếp vác cô lên vai, động tác nhanh nhẹn lưu loát.
“Anh thả tôi xuống..”
Bốp!
Cô còn chưa nói dứt câu, bờ mông căng tròn đã bị người kia đánh một phát.
“Ngoan ngoãn chút đi, từ giờ cô cứ động đậy một cái, tôi lại đánh một phát.”
Cảm nhận được cơn đau rát từ mông truyền đến, Tô Tú Song nghiến răng, không dám nhúc nhích.
Trở lại nhà, Tô Tú Song được thả xuống đất, nhìn người đàn ông kia đem con cá mà anh ta bắt được gác lên đống lửa.
Sau đó, anh ta lại lấy không biết từ đâu ra một ít thảo dược, dùng đá dập nát, thoa lên trên vết thương của cô.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người không ai nói với nhau câu nào, làm cho bầu không khí vô cùng yên lặng.
Lát sau, mùi cá nướng chín toả ra thơm phức mê người.
Tô Tú Song liếc mắt nhìn qua.
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta nhướn mày, híp híp mắt, đem con cá đã được nướng chín đi tới.
Tô Tú Song liếm môi, trong lòng rục rịch nhưng vẫn cố chấp không chịu quay đầu sang.
Nhận ra điều đó, Hoắc Dung Thành chỉ thấy buồn cười, khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên.
Anh thẳng thừng nắm lấy cổ tay cô, rồi nhét cá nướng cho cô cầm.
Khuôn mặt của Tô Tú Song lại không giãn ra chút nào, hết sức nhăn nhó, vẫn muốn giả bộ.