Chương
Tô Tú Song cũng không hỏi nhiều, ném tất cả áo khoác cùng áo len vào trong đống lửa.
Ngọn lửa bùng lên ngày càng mãnh liệt, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Ngay sau đó, âm thanh ầm ầm kia ngày một tiến đến gần hơn, máy bay trực thăng cũng dần dần hạ xuống thấp.
Cuối cùng, cửa khoang mở ra, một cái dây an toàn rất dài được thả xuống từ trên không trung.
Tô Tú Song lập tực tỏ vẻ vui mừng: “Là Cố Hàn!”
“ừ”
Hoắc Dung Thành lời ít ý nhiều hừ lạnh một tiếng, trói cả hai người vào dây đai an toàn.
Chiếc máy bay trực thăng khởi động, kéo hai người lên khỏi mặt đất.
Hoắc Dung Thành ở trên, Tô Tú Song bên dưới, đôi chân dài thẳng tắp của anh ta mạnh mẽ kẹp lấy eo của cô.
Trên trực thăng, Cố Hàn vô cùng lo lắng, mãi đến sau khi thấy hai người đã an toàn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tú Song quấn một chiếc khăn quanh người, ngẩng đầu lên thì lại thấy bộ dạng của Cố Hàn, lông mày cau lại.
Hình như mấy ngày nay anh ta không có rửa mặt, cũng không thay quần áo, cằm đã lún phún râu ria, hai mắt thì thâm quầng, trông vừa mệt mỏi vừa chật vật.
“Vân Hạn Văn đâu?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ động đậy, nói.
“Đang uống trà chiều cùng với nữ hoàng và Mộ Hải Hưng, thời gian gần đây, hai người bọn họ qua lại rất thân thiết.” Cố Hàn nói.
“À..” Hoắc Dung Thành khinh thường xùy một tiếng, khoé miệng lộ ra vẻ chế nhạo: “Xem ra, mấy năm nay tôi có hơi dung túng cho hắn, cho nên hắn mới dám làm càn như vậy.’ “Hẳn là trong buổi tối mà cậu hai từ chối Mộ Hải Hưng, hai người bọn họ đã tiến hành hợp tác. Cậu hai, bây giờ ta quay trở lại hoàng cung sao?”
Ánh mắt của Hoắc Dung Thành bất chợt trở nên sâu xa: “Không, trở vê khách sạn: “Vụ hợp tác với nước Anh, liệu có bị Vân Hạn Văn cùng Mộ Hải Hưng nhanh chân lấy mất không?”
“Sợ cái gì?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghe vậy, Cố Hàn cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Trong khách sạn.
Cố Hàn chỉ đặt đúng một phòng.
Tô Tú Song thấy thế thì cau mày lại đầy bất mãn, biểu hiện sự không đồng tình.
Đây cũng không phải hoàng cung, hơn nữa, một cái khách sạn lớn như vậy, chắc chắn sẽ còn phòng trống, vì cái gì mà lại chỉ đặt có một phòng?
“Hành tung của cậu hai e rằng không giấu Vân Hạn Văn được bao lâu nữa, hắn nhất định sẽ giở trò ám sát, vì sự an toàn của bà hai, tốt hơn hết là người hãy ở chung phòng với cậu hai.”
Cố Hàn giao lại thẻ phòng và giải thích.
Nghe xong, Tô Tú Song mím môi, chẳng nói thêm gì nữa.
Căn phòng này rất lớn, được trang trí vô cùng xa hoa, mỗi nơi đều toát lên vẻ tôn quý, cao sang.