Chương
“Nè, anh có nghe thấy không hả? Tôi còn chưa có tắm đâu, anh còn tiếp tục gặm cắn nữa?”
“…” Người đang đè ở trên người của cô lại dừng lại một chút nữa, trông có vẻ như là những tế bào của bệnh thích sạch sẽ đang bắt đầu vùng vẫy.
Cô không ngừng cố gắng, lại châm thêm mồi lửa nữa: “Bắc Minh Quân, không phải là anh có bệnh thích sạch sẽ à, cả người tôi bốc mùi hôi chua, chẳng lẽ anh không chê bẩn?”
“…” Đôi mắt của anh tối sầm lại, ngưng tụ một ngọn lửa giận.
Lời nói lạnh lùng của cô, mỗi giờ mỗi phút đang tưới tắt sự nhiệt tình nóng bỏng của anh.
Có hiệu quả rồi, cô nhịn không được mà khóe môi nâng lên: “Ôi chao, nếu như anh đã không chê rồi thì cứ đến đi, chúng ta tiếp tục nào…”
Nói xong, cô liền cố ý giơ cánh tay đầy mồ hôi ẩm ướt chạm lên vai của anh.
Cười cực kỳ đắc ý!
Lông mày của anh nhíu chặt lại.
Bệnh thích sạch sẽ và tình dục đang đấu đá lẫn nhau!
Cuối cùng, anh đột nhiên nhỏm người dậy, sắc mặt âm trầm, nhìn cô từ trên cao xuống, mắng.
“Cố Tịch Dao, xem như cô lợi hại.”
Người ở trước ngực đã không còn nữa, cô thở gấp một hơi, tảng đá treo ở trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Cũng may là anh có thói quen sạch sẽ, cô mới có thể may mắn trốn thoát được một kiếp.
“Đi tắm đi.” Một vệt sáng nhỏ lướt qua trong đôi mắt màu đen của anh.
“Tôi không tắm.” Đi tắm chẳng khác nào là rửa sạch bùa hộ thân, cô mới không muốn đâu: “Tôi muốn về nhà.”
Trong nhà còn có Trình Trình nữa, cô không yên lòng.
Lông mày của anh nhíu chặt lại, hung hăng trừng cô một cái: “Sao cô lại không biết, cho dù là làm thư ký của tôi hay là đồ chơi, ngay cả chức bảo mẫu của hiện tại đều phải xuất hiện giờ ở bên cạnh của tôi.”
Ánh mắt của cô tối sầm lại, một sự đau đớn xẹt qua đáy lòng.
Thu hồi lại cảm xúc của mình, sắc mặt của cô dần dần tái nhợt.
Chống đỡ thân thể ngồi dậy bước xuống giường.
Cô vừa mặc quần áo, vừa nói: “Bắc Minh Quân, tôi đã sớm không phải là thư ký của anh rồi. Về phần đồ chơi, vụ đánh cược kia tôi cũng đã thua hết tất cả mọi thứ, tôi đã từng nói, công trình “Ánh” anh thích đưa cho ai thì cứ đưa cho người đó đi, ngày mai tôi sẽ chính thức từ chức với Cố thị, trò chơi này tôi không chơi nữa! Kể từ giờ trở đi, anh nghe cho rõ đây, tôi chỉ là bảo mẫu của con trai anh, không hề dính một chút quan hệ nào với anh.”
“Một chút quan hệ cũng không có?” Anh híp mắt lại, hai tay xuôi ở bên người nắm chặt thành nắm đấm, dần dần nắm chặt lại.
Cô đã mặc đồ xong, đứng dậy.
Đi lướt qua bên cạnh anh, đi thẳng đến cạnh cửa, nhặt một chiếc giày bị rơi xuống trong lúc đánh nhau khi nãy, không nói một lời nào.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô, ánh mắt của anh càng thêm thâm thúy, nguy hiểm.
“Mối tình đầu đã xuất hiện, cho nên không kịp chờ đợi mà muốn phủi sạch quan hệ với tôi à? Cố Tịch Dao, tôi sẽ không để cho cô như ý đâu.”