Chương
Hoắc Lăng Tùng vừa đi về phía trước vừa dịu dàng quở trách, răn dạy cậu.
Hoắc Diệc Phong miệng ngậm cỏ đuôi chó không biết lấy từ đâu, lười biếng vươn vai, sờ lên đôi khuyên đá trên tai: “Anh ba, anh đã từng thấy mèo và chuột chung sống với nhau hòa thuận bao giờ chưa?”
“Thấy rồi, Tom và .Jerry”
Nghe vậy, đôi mắt Hoắc Diệc Phong khẽ giật: “Anh ba, anh đùa gì vậy, chẳng vui chút nào, vừa nhìn thấy cô ta là em chỉ muốn xông lên đánh một trận”
Hoắc Lăng Tùng lắc đầu, anh hết cách rồi.
Tô Tú Song đang chuẩn bị đi ngủ trưa thì thấy tin nhắn của Bạch Tĩnh, nói rằng bên đoàn phim đang thiếu một trợ lý trang phục, hỏi cô muốn làm không.
“Làm chứ”
Cô nhanh chóng trả lời lại hai chữ.
Ngay sau đó, Bạch Tĩnh gửi cho cô địa chỉ và số điện thoại, để cô đi phỏng vấn ứng tuyển.
Một giờ sau.
Tô Tú Song vội vã đến địa điểm quay phim, gọi điện cho Bạch Tĩnh.
Một lát sau, Bạch Tĩnh chạy đến chỗ “Tớ hơi hồi hộp. Tớ không có kinh nghiệm về quần áo, người ta có yêu cầu gì không?” Tô Tú Song lo lắng.
“Công việc này không cần kỹ thuật gì cả, cởi đồ, mặc đồ, cậu biết không?”
“Vậy thì không thành vấn đề, đi thôi”
Bạch Tĩnh dẫn cô đi đến gặp phó đạo diễn, cười vô cùng ngọt ngào: “Phó đạo diễn, em mang người đến rồi, anh xem có được không”
Nói xong cô đẩy Tô Tú Song lên phía trước.
Phó đạo diễn nhìn từ trên xuống dưới, đơn giản nhìn qua vài lượt liên vung tay: “Được rồi, đi làm việc đi”
Cảm ơn phó đạo diễn.
Tô Tú Song vui mừng cúi đầu cảm tạ.
“Tớ nói cho câu biết, trong đoàn phim, người phải tránh đắc tội nhất là nữ chính Tân Du Du, nếu không cậu sẽ bị đày đọa thê thảm đấy”
Bạch Tĩnh vừa đi vừa phổ cập kiến thức cho cô: “Nhìn thấy chưa, đó chính là Tàn Du Du, còn có nam chính Trương Vinh Hiển, có phải cực kỳ đẹp trai không?”
Tô Tú Song quay đầu liếc mắt nhìn, vẻ mặt thờ ơ, tâm trạng chẳng có tí phập phồng nào.
Hừm, còn kém Hoắc Dung Thành ngàn dặm.
“Cậu sao có thể phản ứng lạnh nhạt, bình tĩnh như thế, chẳng lẽ không đẹp trai sao?”
Tô Tú Song nhếch môi: “Cũng bình thường”
Bạch Tĩnh trợn tròn mắt: “Theo tớ, cậu chắc chắn là người trời rồi, chúng ta căn bản không sống cùng một chỗ”
“Tớ vẫn muốn sống dưới đất hơn”
Trong phòng có nhân viên đang đợi, nhìn thấy Tô Tú Song liền đưa cho cô mấy bộ quần áo của nữ chính, còn những bộ kia là của người khác.