Chương
Câu nói này không giống như Bạch Tĩnh mong đợi, cô lấy hai tay kéo đầu Tô Tú Song lại gần, nói: “Cậu thấy không, tất cả các bạn nữ xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Tú Nam như những con sói đang đói khát, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy ngay lập tức vậy, mỗi cậu là chỉ biết ngồi ăn thôi”
“Họ nhìn chằm chằm vào Trần Tú Nam để làm gì?” Tô Tú Song gạt tay cô xuống.
“Ngốc quái! Tất nhiên là đang tìm cơ hội lâu dài về sau rồi. Trần Tú Nam còn trẻ như vậy mà đã có công ty riêng. Cậu ấy lại còn cao ráo, đẹp trai. Điều quan trọng nhất là cậu ấy giàu có, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người chồng lý tưởng”
Bạch Tĩnh cố ý nói nhỏ để chỉ có hai người họ nghe thấy.
Tô Tú Song chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “ỒI”
Bạch Tĩnh bất lực chống tay lên trán, cô nói nhiều như vậy mà chỉ nhận lại một từ: “Ồ”
“Tú Song, cậu có thể chú ý hơn hộ mình được không.”
Bạch Tĩnh thở dài, lấy tay chọc nhẹ vào eo cô.
Đồ ngon đầy bàn, rượu vang thơm nức, yến tiệc linh đình, mọi người cùng ăn uống vui vẻ.
Tô Tú Song đã no rồi, cô không ăn tiếp nữa. Cô tựa lưng vào ghế, lặng lẽ nghe cả bàn người nói chuyện.
Cô rút ra kết luận, mục đích của buổi họp lớp này không có gì ngoài mấy chuyện lúc nãy.
Những người bạn cùng tầng lớp tụ họp với nhau nếu không phải để kết nối tình cảm thì sẽ là bàn bạc hợp tác và tìm kiếm cơ hội.
Nếu như trình độ giữa họ chênh lệch nhiều thì đây cơ bản chỉ là nơi để phô trương sự giàu có, khoe khoang, nói chuyện phiếm.
Cuối cùng, sau khi ăn uống xong xuôi, có người đề nghị đến KTV để tiếp tục part .
Tô Tú Song thực sự không muốn đi.
Tuy nhiên, Bạch Tĩnh sợ cô chuồn mất liền giữ chặt tay cô lại.
“Tớ không chạy đâu” Cô đảo mắt nhìn Bạch Tĩnh.
“Tớ không yên tâm về cậu” Bạch Tĩnh thẳng thừng đáp lại.
Cuối cùng, Bạch Tĩnh kéo Tô Tú Song đi như áp giải tù nhân, bắt cô lên xe của một trong những bạn nam trong lớp.
Không biết Bạch Tĩnh đang trò chuyện với ai, vẻ mặt rất hưng phấn, nụ cười toe toét không ngớt trên khóe miệng.
Tô Tú Song cúi xuống, vô tình liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cô.
Thoáng chốc đã h rồi.
Từ khi đi qua cánh cổng nhà Hoắc Dung Thành đến giờ đã được mười phút rồi.
Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Đột nhiên, cô cảm thấy đau đầu, cô cắn móng tay và trong lòng có chút bồn chồn đứng ngồi không yên.
Bạch Tĩnh liếc một cái: “Sao vậy, uống nhiều nước quá nên giờ muốn đi vệ sinh à?”
“Cậu im đi!”
Sắc mặt Tô Tú Song trầm hẳn xuống, có nên gọi điện cho Hoắc Dung Thành không?
Cô đang do dự.
Nhà họ Hoắc.
Phòng khách.
Hoắc Dung Thành vừa mới bước vào, quản gia Trương liền đi ra chào hỏi rồi cầm lấy chiếc áo khoác vest mà anh ấy vừa cởi ra.
Sau đó, anh ta bất giác nhìn xung quanh.
Ngoại trừ những người giúp việc, phòng khách đều trống không.
Một lúc sau, anh ta hỏi một cách thờ ơ: “Mợ hai đâu?”
“Lúc ăn sáng xong, cậu hai vừa rời đi, mợ hai cũng nhanh chóng ra ngoài rồi ạ, đến giờ vẫn chưa về”
Thoáng chốc, những đường nét trên quai hàm của Hoắc Dung Thành nhăn nhó lại và sắc mặt anh ta thay đổi.
“Bịch!”
Anh lại đặt cốc nước xuống bàn.