Chương
“Đói muốn chết rồi đây này!” Tô Tú Song nắm lấy tay Bạch Tĩnh, hai người khoác vai nhau, buổi sáng cả hai đều không ăn, hiện tại dạ dày đã reo lên rồi.
“Ái chà, vòng một của cậu nhìn khá là đầy đặn, thích thật đấy”
Bạch Tĩnh nhân cơ hội chạm một tay vào. Cô không che giấu được sự ngưỡng mộ, đố kị và thậm chí là ghen ghét hiện rõ trong ánh mắt.
Tô Tú Song tức giận nhìn cô một cái: “Làm cái bánh bao nhỏ xinh không tốt à?
Sao cậu cứ muốn phải làm con bò sữa nhỉ?”.
“Nhưng đàn ông không thích nó, lúc chạm vào không có cảm giác gì, và nó cũng không mang lại bất kì chút hưng phấn nào.”
“Nếu không phải là đàn ông dùng thì sẽ để cho em bé dùng, cậu cũng đâu có sử dụng được nó, quan tâm có cảm giác hay không để làm gì chứ”
Bạch Tĩnh thở dài hai tiếng và duõi ngón tay cái ra: “Cũng có lý!”
“Tất nhiên rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi ăn đi!”
Bữa trưa của họ rất đơn giản, đó là một bữa cơm hộp.
Hai người, mỗi người một hộp, ngồi trên bậc thềm.
“Mà này, Tần Du Du có thù hận gì với cô gái số vậy?” Tô Tú Song vừa đưa miếng cơm vào miệng liền hỏi Bạch Tĩnh.
“Tân Du Du làm gì cơ?”
“Sáng nay, sau khi Tân Du Du thay đồ xong và rời đi, trợ lý của cô ấy nhét hai cây kim vào trong bộ đồ của cô gái số ”
Vẻ mặt của Bạch Tĩnh vẫn bình thường, không có chút bất ngờ hay kinh ngạc nào cả, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Có một nhà đầu tư vàng đứng sau chống lưng cho cô gái số . Đó là một tay nhà giàu đóng góp phần lớn kinh phí và có tâm ảnh hưởng quan trọng. Sau đó, trước áp lực của gã, đạo diễn đã yêu cầu biên kịch giao cho cô gái số một vai và vai của Tần Du Du bị cắt mất một nửa.
Tô Tú Song lắc đầu: “Đúng là một tên tư bản hiểm ác”
“Không còn cách nào khác, đi đóng phim mà, ai nhiều tiên hơn thì người đó có quyền thôi, à đúng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tớ đã rút kim ra rồi”
Bạch Tĩnh cau mày trừng mắt nhìn cô: “Không phải chứ, cậu rút kim ra làm gì vậy, Tân Du Du mà biết được không giết cậu mới lạ”
“Tớ là nhà thiết kế. Nếu có vấn đề gì với trang phục, kể cả Tần Du Du không giết tớ thì nữ diễn viên số và đạo diễn cũng giết tớ.”
Những gì cô ấy nói rất có lý, đến mức Bạch Tĩnh cũng không biết phản biện thế nào.
“Theo tớ, công việc của cậu không dễ làm đâu. Chúng ta đi dạo một lát đi.
Nếu thực sự không làm được nữa cậu có thể đến công ty của chị cậu làm mà”
Tô Tú Song cúi đầu không nói gì.
Dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, Bạch Tĩnh đụng nhẹ vào vai cô: “Mà này, cậu nghĩ sao vê Trân Tú Nam?”
“Có vẻ được đấy, tuổi còn trẻ, ngoại hình cũng không tồi, đẹp trai và đầy triển vọng, sao vậy, cậu có cảm tình với cậu ta sao?” Tô Tú Song liếc cô một cái.
“Tớ rất thích cậu ấy, nhưng người cậu ấy thích không phải tớ, cậu ấy muốn theo đuổi cậu”