Chương
“Không đúng, cậu vê sớm như vậy làm gì, để đầu thai sao?” Hàn Văn Thiên mắng nhiếc anh.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc anh †a một cái.
Nam Cố Trạch cũng không còn vui vẻ nữa: “Hoắc Dung Thành, để mừng sinh nhật của cậu, tôi đã đặc biệt bay từ Mỹ về”
“Tiền vé để tôi lo. Lát nữa cậu quay về Mỹ đi”
Anh mím môi, tay vẫn đang nghịch chiếc bật lửa, nóng lòng muốn về nhà, tư tưởng đang lơ đãng mất tập trung.
Cô ấy sẽ chuẩn bị món quà gì để tặng anh đây?
Anh rất tò mò khi nghĩ về điều đó.
“Không, cậu là loại người như thế hả? Chết tiệt! Tôi ngồi ê mông mười hai tiếng đồng hồ ở trên máy bay, không dám xì hơi nữa. Vậy mà cậu bảo tôi ngồi thêm mười mấy tiếng nữa để quay về.
Vấn đề không phải ở tiền vé?”
Hoắc Dung Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cậu đi máy bay riêng của tôi về đi”
Nam Cố Trạch: “…
“Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu về sớm như vậy để làm cái gì?” Anh ta hỏi trọng điểm của vấn đề: “Là vì phụ nữ, đúng không?”
Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn anh ta :”Đừng dài dòng nữa.
“Đùa cái gì vậy, Hoắc Dung Thành cho tới bây giờ vẫn còn zin, thịt còn không ăn thì sao có thể là vì phụ nữ được chứ?”
Nam Cố Trạch đưa tay lên chống cằm suy nghĩ, anh cảm thấy những gì Hàn Văn Thiên nói rất có lý.
Hoắc Dung Thành nổi tiếng lạnh lùng, không có hứng thú với phụ nữ, từ trước đến giờ anh ta chưa từng chạm vào phụ nữ.
“Vậy thì cậu nhất định không được về!” Anh nói.
Hàn Văn Thiên gật đầu như gà mổ thóc: “Ai về cũng được ngoại trừ cậu!”
Hoắc Dung Thành liếc nhìn hai người bọn họ: “Vậy cả hai người đi vê đi!”
Nam Cố Trạch: “…”
“Hôm nay, nếu cậu không cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý và lý do chính đáng thì đừng hy vọng bước ra khỏi phòng này.” Hàn Văn Thiên cau có không chịu để anh đi.
“Lẽ nào cậu nóng lòng muốn về là vì thèm ăn thịt sao?”
Nam Cố Trạch càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn.
Về nhà sớm như vậy quả thực không phải thói quen của anh ta.
“Đừng lảm nhảm nữa, ra tay đi, từng người một hoặc cả hai cùng lên luôn đi.”
Hoắc Dung Thành cũng không muốn nói nhiều nữa, anh đứng dậy, sắc mặt tối sầm lại, giương mắt trừng trừng nhìn hai người bọn họ.
Những lúc thế này không cần phải tốn lời, chỉ cần đánh nhau là có thể giải quyết. Đơn giản, chân thật mà hiệu quải Nghe vậy, Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch nhìn nhau. Khốn kiếp! Anh ta thật hung dữ, không ngờ muốn đánh nhau thật!
“Cậu lên trước đi!” Hàn Văn Thiên nói.