Chương
Trong phòng trên tầng.
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay, mười giờ rồi vẫn chưa về.
Người phụ nữ đáng chết!
Sắc mặt Hoắc Dung Thành u ám đến cực điểm. Anh lại nổi cáu trong lòng, hừ hừ, dám làm trái quy tắc của anh, cô càng ngày càng có can đảm đấy.
Anh cầm ly nước lên, bàn tay siết chặt lại, giữa hai hàng lông mày hăn lên những nếp nhăn u ám.
Lúc này quản gia Trương bước vào, bưng một bát cháo hoa quế và mì trường thọ: “Cậu hai, cậu ăn thêm chút gì đi.”
“Cút đi!”
Sắc mặt anh ta lãnh đạm, nghiêm nghị nói: “Cô ấy vẫn chưa về sao?”
“Vẫn chưa về !” Quản gia Trương nói: “Không thì cậu hai đi nghỉ trước đi, tôi sẽ chờ mợ hai về. Khi nào cô ấy về tôi sẽ gọi cậu ngay.”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn ông: “Ai nói tôi đợi cô ấy?”
“Bây giờ đang là giờ cao điểm sau khi tan sở, đi trên đường rất dễ bị tắc nghẽn. Mợ hai về muộn là chuyện bình thường.”
“Đường riêng của nhà họ Hoắc sẽ bị kẹt sao?”
Quản gia Trương vắt óc suy nghĩ một chút rồi nói: “Mợ hai không có xe, có thể cô ấy đã bắt xe buýt hoặc taxi, đi trong thành phố có thể hơi tắc một chút”
“Cô ấy không có xe?”
Quản gia Trương gật đầu: “Trước đây cô ấy đi xe điện, nhưng sau đó bị mất xe.
Có hôm thì cô ấy bắt taxi, hôm thì đi xe của cậu hai”
Hoắc Dung Thành nhíu mày: “Ông nghĩ con gái nên lái loại xe gì? Porsche, Maserati hay Ferrari?”
Quản gia Trương sửng sốt.
Tại sao đề tài của cậu hai lại chuyển hướng nhanh như vậy?
Cậu ấy đang có ý định mua xe cho mợ hai sao?
“Thôi được rồi, đi ra ngoài đi”
Không đợi quản gia Trương trả lời, Hoắc Dung Thành đã xua tay.
Không còn cách nào khác, quản gia Trương đành phải bước ra khỏi phòng với món mì trường thọ và tô cháo hoa quế.
Mười một giờ.
Mười hai giờ.
Tô Tú Song vẫn chưa về.
Hoắc Dung Thành tức giận trong lòng không kìm nén được, ném cốc nước xuống đất vỡ tung tóe thành nhiều mảnh.
Anh đứng trước khung cửa sổ cao trên tâng, lấy điện thoại từ trong túi quần âu ra, ánh mắt mờ mịt, bấm máy.
“Xin lỗi, người dùng bạn gọi đang bận.
Khuya rồi cô ấy không về nhà, tắt máy, trên đường có xảy ra tai nạn không?
Đôi mắt của Hoắc Dung Thành hơi nheo lại, đồng tử đột nhiên khóa chặt, ngay sau đó anh ta bấm điện thoại gọi cho Hàn Văn Thiên: “Kiểm tra xem Tô Tú Song bây giờ đang ở đâu!”