Chương
Hoắc Lăng Tùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi mắt anh ta đầy những tia đỏ.
Hình như là thức trắng đêm.
“Luật trời khó đổi, hóa ra hôm nay là cuối tuần rồi chứ không phải thứ hai!”
Hoắc Dung Thành than thở, ôm ngực.
Tại nhà họ Tô.
Mười giờ.
Tô Tú Song từ từ mở mắt ra, cô nhìn về phía ngọn đèn chùm rất quen thuộc, sắc mặt sáng ngời, tinh thân sảng khoái lập tức tỉnh lại.
Nhưng tại sao cô lại ở nhà mẹ đẻ thay vì nhà họ Hoắc?
“Tối hôm qua em say rượu, Bạch Tĩnh và Trân Tú Nam đã đưa em về nhà”
Tô Tú Duyên bước vào phòng nói.
Những ký ức dần hiện lên trong đầu cô, Tô Tú Song lúc này mới nhớ ra.
“Nhưng mà, tại sao Bạch Tĩnh lại đưa em về nhà họ Tô? Lễ nào cô ấy không biết em đã kết hôn rồi sao, đã gả cho nhà họ Hoắc sao?”
Tô Tú Song xoa xoa thái dương như vừa bị kim châm vào, cô gật đầu: “Vẫn chưa nói cho cô ấy biết, em cũng không biết nói thế nào nữa”
“Vậy thì em cứ nghĩ đi” Tô Tú Duyên nói tiếp: “Nhân tiện, sáng sớm nay Bạch Tĩnh đã gọi điện thoại, nói hôm nay đoàn phim sẽ không quay, hôm nay nghỉ”
Thật là một tin vui! Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song đang căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Người như cô thật sự không thích hợp để uống rượu, một khi đã uống thì sẽ mắc sai lầm.
“Dậy đi tắm rửa sạch sẽ đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ em ra ăn”
Sau khi Tô Tú Duyên đi ra ngoài, cô mới sờ đến điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh giường, chạm hai lần, không có phản hồi, nó đã sập nguồn rồi. Sau khi †ìm được cục sạc và sạc điện thoại cô mới đi rửa mặt và ăn sáng.
Trên bàn ăn, Tô Trọng Quân cố ý nhắc đến: “Cậu thanh niên Trần Tú Nam kia khá được đấy: “À vâng!”
Tô Tú Song đang ăn cháo không nhìn lên mà trả lời một cách mơ hồ.
“Cậu ta có thể sẽ rất phát triển trong tương lai”
“Bố, ý bố đang muốn con phá vỡ quy tắc trong hôn nhân sao?” Cô ngẩng đầu nhìn ông.
Nghe vậy, Tô Trọng Quân vẻ mặt oán hận trong lòng, thở dài không nói thêm gì nữa.
Ăn sáng xong, Tô Tú Song được Tô Tú Duyên đưa đi chơi. Hai chị em đã lâu không đi mua sắm cùng nhau, bây giờ muốn đi trung tâm thương mại mua ít đồ.
Tô Tú Song chưa kịp từ chối thì đã bị chị kéo lên xe.
Cô ngồi ở ghế sau mở điện thoại lên xem, trên màn hình hiện lên vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hoắc Dung Thành.
Ngay lập tức, cô mím môi nhẹ và cảm thấy da đầu mình ngứa ngáy.
Hôm qua cô không chỉ vượt qua bảo vệ gác cổng đi làm mà còn ở bên ngoài cả đêm, cũng không hề báo trước một tiếng.
Trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh Hoắc Dung Thành với vẻ mặt lãnh đạm như băng đó khiến cô không khỏi rùng mình.