Chương
Mắt Tô Tú Song lập tức sáng rỡ: “Đeo dây cáp như thế nào, các anh đeo cho tôi hay là tôi tự đeo?”
Trương Tiến Trung: “…”
Vương Minh Vũ: “…”
Đeo dây cáp xong, Tô Tú Song bị kéo lên trân nhà, Trương Tiến Trung bảo cô ấy quay lưng lại máy quay và múa một điệu cổ điển.
Đối với cô thì nhảy múa dễ như ăn kẹo, cho dù bị treo trên dây cáp cũng có thể múa dễ như trở bàn tay.
Mấy phút say, Tô Tú Song được thả xuống, sắc mặt Trương Tiến Trung trở nên vui vẻ hòa nhã một cách hiếm thấy: “Múa đẹp lắm”
Tô Tú Song cũng không hề tỏ ra khiêm tốn: “Đương nhiên, học từ bé, chuyên ngành của tôi mà, nếu lại có nhu cầu thì xin cứ quấy rối, nhưng mà lần sau sẽ tăng giá.”
“Hơ” Ấy thế mà Trương Tiến Trung lại bật cười, cô gái này thú vị ra trò.
Chớp mắt đã đến giờ tan ca.
Bạch Tĩnh còn phải quay hai cảnh phim trong vai xác chết nên không thể tan ca, thế là Tô Tú Song bèn rời khỏi phim trường về trước.
Vừa đi vô vừa nghĩ bụng, Hoắc Dung Thành nói sẽ đến đón cô rốt cuộc là đến thật hay đùa giỡn?
Cô nên đợi một lúc hay là gọi điện thoại hỏi thử?
Mải băn khoăn, cô đứng bên vỉa hè, chưa nghĩ ngợi xong thì một chiếc Mercedes-Benz màu trắng đã xuất hiện trước mặt Tô Tú Song ngẩn ra, bất giác quay người định chạy trốn.
Thế nhưng Trần Tú Nam đã xuống xe, dịu dàng gọi: “Tú Song.”
Tô Tú Song đơ như khúc gỗ, đành quay người lại, toét miệng cười nhạt: “Ha ha, trùng hợp nhỉ”
“Mình đến đón cậu mà”
Lần này, Tô Tú Song không nặn ra nổi nụ cười nữa: “Không cần đâu, cậu làm thế mình sẽ phiền lắm”
“Mình nghe Bạch Tĩnh nói rằng cậu không có ý định yêu đương, vậy thì kết bạn chắc là được chứ hả?” Trân Tú Nam đưa một bó hoa dành dành tới: “Rất hợp với cậu, trong sáng, thần tiên”
Hết cách, Tô Tử Song đành giơ tay nhận lấy.
“Lên xe đi, mình đưa cậu về nhà”
Trân Tú Nam mở cửa xe vô cùng lịch thiệp.
“Hôm nay mình không về nhà, không sao đâu, cậu về trước đi, không thì đứng đây đợi Bạch Tĩnh rồi vê cùng cô ấy”
Tô Tú Song tìm bừa một cái cớ.
“Không sao, ở đây gọi xe khó, mình đưa cậu đi” Trần Tú Nam kiên trì, nhẫn nại thuyết phục.
Sao anh chàng này ương bướng thế nhỉ?
Tình huống đi vào bế tắc.
Tô Tú Song gần như sụp đổ.
Nghĩ một lúc, cô nói: “Thật ra là mình có bạn trai rồi, cậu làm thế này thật sự không hay cho lắm”
Trân Tú Nam nở nụ cười hiền lành: “Dù cậu đã có bạn trai đi chăng nữa thì chúng ta vẫn là bạn học cũ, tiện đường cho bạn học cũ đi nhờ một đoạn, bạn trai cậu sẽ không giận chứ?”
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đây là cái cớ cô bịa ra.
Bạch Tĩnh đã hé lộ tin tức từ trước rằng không những cô chưa có bạn trai mà còn chưa từng yêu đương.
Lúc này, cách đó không xe, một chiếc Rolls Royce màu đen châm chậm đi tới.