Chương
Nhưng, thua keo này ta bày keo khác.
Trần Tú Nam không chịu rút lui, mà ưỡn ngực hỏi: “Không được à?”
“Ha ha, định cắm sừng tôi mà không tự xem mình được mấy cân mấy lạnh”
Anh nhếch mép cười giễu cợt: “Cậu, cao bằng tôi không?”
Trần Tú Nam lặng thinh.
“Đẹp trai bằng tôi không?”
Tô Tú Song: “…”
Sao lại trẻ con và tự kiêu thế chứ?
“Hay là giàu hơn tôi?”
Khoanh tay trước ngực, Hoắc Dung Thành cúi nhìn anh ta, ung dung nói từng chữ.
Đầu mày Tô Tú Song giật giật, kiệt quệ lời.
Trần Tú Nam thở hổn hển, tức muốn ói máu, mỗi câu anh nói như lưỡi dao cắm thẳng vào tim.
Lòng tự tôn của một thằng đàn ông bị dẫm nát dưới chân, anh ta giận tím mặt, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
“Cậu lấy cái gì ra để cắm sừng tôi?”
Hoắc Dung Thành nhướn mày, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sắc mặt của Trần Tú Nam.
Tô Tú Song cảm thấy câu này quá ác, không nghe tiếp được nữa, vội vàng bước tới hòa giải: “À, Trần Tú Nam, bọn mình đi trước đây, cậu đừng đợi Bạch Tĩnh nhé.”
Dứt lời, cô kéo tay Hoắc Dung Thành, gấp rút kéo anh ra xe, mở cửa xe và đẩy vào trong.
Đã ngồi vào ghế sau xe rồi mà như thể sực nhớ ra điều gì, cô lại vội vàng mở cửa xe chạy tới, đứng trước mặt Trần tú Nam và nói: “Bạch Tĩnh vẫn chưa biết mình đã có bạn trai, không phải mình cố tình giấu cô ấy mà là vì mình có lí do và cái khó của mình, mong cậu đừng cho cô ấy biết chuyện này, được không?”
Lúc này Trân Tú Nam mới hoàn hồn lại, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, thẫn thờ gật đầu: “Được”
“Cảm ơn nhé, và hôm nay rất xin lỗi cậu, hôm khác mình sẽ mời cậu đi ăn”
Tô Tú Song đầy vẻ áy náy.
Trần Tú Nam vẫn như cũ, anh ta lại gật đầu lần nữa.
Thấy vậy, Tô Tú Song mới yên tâm quay người trở về xe thì thấy Hoắc Dung Thành lại bước xuống, dựa người lên xe, trừng mắt nhìn cô: “Sao, không nỡ chia xa à?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song không biết nói gì.
Anh ấy có thể đừng ăn không nói có được không, cái gì mà không nỡ chia xa ?
“Dám ôm bó hoa người ta tặng lên xe tôi thử xem!”
Liếc nhìn bó hoa dành dành trong tay cô, ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, sắc mặt và giọng điệu đề tệ hại.
Nghe thấy thế, Tô Tú Song đã nhấc một chân lên bỗng hóa đá.
Thân hình cao ráo khom xuống, cánh tay dài của anh giơ ra cướp lấy bó hoa dành dành trong tay cô, ném thẳng vào thùng rác bên đường.
Trần Tú Nam vẫn đang đứng phía sau, làm như vậy liệu có hơi quá đáng?
Tô Tú Song chau mày, lại nấn ná nhìn thêm.
“Nhìn gì nữa, lên xe!”