Chương
Không bóc mẽ việc cô chuyển chuyển chủ đề, Hoắc Lăng Tùng chỉ khẽ nhếch miệng, mỉm cười.
Sau khi nhổ cỏ, lại tưới thêm chút nước, Tô Tú Song mới quá giang xe của Hoắc Lăng Tùng đến đoàn phim.
Chỉ có điều, ghế sau lại nhét thêm một người không mời mà đến, Hoắc Diệc Phong.
Cậu ta nằm trên ghế sau, trên tay cầm đùi gà, đang mơ mơ màng màng gặm.
“Thời gian này, ở đoàn phim vẫn ổn chứ?”
Tô Tú Song gật đầu; Rất ổn, hai ngày trước còn nhận được một vai phụ, nói không chừng bác sĩ Tùng sau này có thể nhìn thấy tôi trên tỉ vi đó “
“Đạo diễn nào tìm cô đóng phim vậy, mắt mù rồi à?”
Trên ghế sau, Hoắc Diệc Phong trợn tròn mắt.
“Diệc Phong, em cũng phải tìm một công việc đi, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi như vậy, em không cảm thấy nhàm chán à?” Nhân cơ hội, Hoắc Lăng Tùng nhẹ nhàng chỉ bảo em trai: “Nếu không thì đến công ty giúp anh, không thì đi tìm một công việc mà mình yêu thích, em bắt buộc phải chọn một”
“Anh ba, nhà chúng ta lại nghèo đến bước này rồi sao?” Hoắc Diệc Phong lười biếng híp đôi mắt hoa đào lại: “Em đã nghĩ kĩ rồi, sau này, anh hai và anh ba thay phiên nhau nuôi em đi.”
“Em cũng không tính kết hôn, cũng không sinh con, người chăm sóc lúc già, cứ giao cho cháu của em đi”
Tô Tú Song lạnh lùng cười haha một tiếng: “Há miệng chờ sung”
“Liên quan gì đến chị!”
“Được rồi, hai cái người này” Hoắc Lăng Tùng xoa huyệt thái dương, đúng là một cặp oan gia.
“Anh ba, em cứ như vậy, chỉ cần đứng trước mặt đạo diễn thôi, ông ấy chắc chắn sẽ phải sáng mắt” Hoắc Diệc Phong tự luyến.
Hoắc Lăng Tùng không nói gì.
Tô Tú Song không thèm để ý đến cậu ta.
“Hơ, người phụ nữ chết tiệt!” Đôi chân dài của Hoắc Diệc Phong đá vào sau ghế của Tô Tú Song: “Cá xem, cứ chống mắt lên mà xem, dựa vào khuôn mặt của cậu chủ đây, phải xứng đáng là vai nam chính”
“Haha” Tô Tú Song trả lời anh ta bằng hai từ.
“Cá thắng rồi, xe điện của chị, ông đây sẽ trả chị”
Tô Tú Song cau mày: “Lần này thừa nhận, xe điện của tôi là do cậu trộm rồi, cướp, trộm xe.”
Hoắc Diệc Phong vẻ mặt xem thường, da mặt cậu ta dày, dao đâm không thủng, kệ cho cô mắng.
Chiếc xe dừng lại ở chỗ ngoặt.
Tô Tú Song xuống xe.
Sượt một tiếng, Hoắc Diệc Phong cũng xuống xe theo, tốc độ rất nhanh, kẻ Cướp.
Có chút không biết nói sao, Tô Tú Song không muốn để ý đến cậu ta, nhấc chân, bước nhanh về phía đoàn phim.
Hoắc Diệc Phong bám chặt phía sau.
Đến cửa, bị nhân viên ngăn lại, mắt hoa đào của cậu ta híp lại, chỉ vào bóng lưng của Tô Tú Song” Tôi là anh của cô ấy, đưa chút đồ cho cô ấy thôi”