Chương
“Hôm nay là ngày nghỉ, ở trong phòng đọc tài liệu cả ngày rồi, vừa mới ngủ dậy, Dung Phong đâu?”
Hoắc Dung Thành không mặn không nhạt đáp: “ Tý nữa sẽ về”
Ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, Tô Tú Song ngồi lên xe điện, một bóng người lóe lên, người nọ đã ngồi sau xe cô.
Cô cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp khởi động xe: “ Tôi nói này, anh dù sao cũng là cậu tư nhà họ Hoắc, ngày nào cũng ngồi xe điện của tôi, không thấy ngại sao?”
“Không ngại, xe đi miễn phí, tài xế miễn phí, có gì phải ngại”
Hoắc Diệc Phong, đánh cái ngáp, cố ý nhét hai tay vào túi áo khoác của Tô Tú Song.
Tô Tú Song: “…”
“Này, bà cô, bây giờ đi xe điện có chút lạnh, tai cũng cóng hết rồi, cô nói với anh hai tôi, bảo anh ý mua một chiếc ô tô.
“Một chiến binh thực thụ phải dám đối mặt với cuộc sống rực rỡ, dám nhìn thẳng vào máu tươi đầm đìa, đối mặt với giá lạnh cắt da cắt thịt”
Đang nói, một cơn gió lạnh lướt qua, Tô Tú Song không kìm được hắt hơi một cái, Hoắc Diệc Phong ngồi ở ghế sau cũng rùng mình.
“ Anh có phải bị bệnh rồi không?”
Hoắc Diệc Phong tức giận trợn mắt: “ Có giỏi thì cô đừng hắt hơi”
“Có giỏi thì anh tự đi tìm anh hai của anh, xin anh ta mua xe cho anh.” Tô Tú Song đáp lại.
“Anh hai thiên vị, cô cần gì anh ấy cũng đưa, còn tôi xin gì cũng không cho.
Cô đi làm nũng với anh hai vài câu anh hai nhất định mua”
Tô Tú Song không muốn nghe tiếp: “
Đừng lải nhải nữa, tôi muốn tăng tốc”
Nhìn đồng hồ tốc độ, tốc độ từ km/h cực kỳ khó khăn mới lên đến km/h.Mặt Hoắc Diệc Phong có chút co rút, trên trán xuất hiện ba vạch đen, cái này mà gọi là tăng tốc à?
“Anh nặng quá, không tăng tốc được, bằng không còn có thể đi nhanh hơn nhiều.
Tô Tú Song có chút ghét bỏ than thở.
Hoắc Diệc Phong nghiến răng, kiềm chế bản thân không quá kích động đánh ngất cô.
Vừa mới đi vào đoàn phim, đã nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu vô cùng phô trương đỗ lại, Trương Vinh Hiển từ trên xe bước xuống.
Ba người trực tiếp chạm mặt nhau.
“Ông ơi”
Trương Vinh Hiển gật đầu với Hoắc Diệc Phong: “Ừ, cháu ngoan, hôm sau ông sẽ mua kẹo cho cháu, nhớ phải nghe lời nha” Hoắc Diệc Phong nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú sáng lạn nở nụ cười mang theo chút mỉa mai.
Tô Tú Song nghe vậy, đầu lông mày giật giật.
Trương Vinh Hiển đi rồi, cô mới hỏi: “Sao ông ta vẫn còn ở trong đoàn phim?
Anh không đuổi ông ta đi sao?”
“Hừ, anh đây mà lại là loại người nhỏ mọn, thích tính toán chỉ li với người khác sao?
Tô Tú Song mặt không đổi sắc, đáp lại: “Phải!”